Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Buông ra tiểu huynh đệ này, để ta tới!
- Cút, lão đạo có duyên với tiểu huynh đệ đây...
Gần đó có hơn hai mươi người, Lục Ly bỗng chốc trở thành bánh trái thơm ngon, ai cũng muốn được khai chiến với hắn.
Một lần lên trường cần một viên Băng Tâm Tinh, nếu gặp phải đối thủ thực lực chênh lệch không nhiều, khả năng cao là phải liều mạng, nhất thời không cẩn thận có thể sẽ chết. Vậy nên được khai chiến với Lục Ly, tương đương với miễn phí cầm về một viên Băng Tâm Tinh, tự nhiên ai nấy đều tranh phần.
- Câm mồm!
Liễu quản sự quát lạnh, quét mắt nhìn chúng nhân một lượt, thấy không còn ai lên tiếng, lúc này hắn mới ngước mắt nhìn lên lôi đài.
Đợi một nén hương, chiến đấu trên đài kết thúc, Liễu quản sự chỉ vào một tên Tam Kiếp sơ kỳ nói:
- Độc Nhãn Long, ngươi đi lên đánh với hắn!
Lục Ly thấy Liễu quản sự chỉ vào mình, trên mặt không khỏi lộ ra một tia ngạc nhiên, không ngờ lập tức lại đến lượt mình? Hắn thoáng nhìn đối thủ, cảm ứng chiến lực một phen, cảm qua đối với tên quản sự bất giác tốt lên nhiều. Quản sự này rõ ràng chiếu cố mình, không an bài cho hắn đối thủ quá mạnh.
Lục Ly bước đến Lôi đài, đại hán độc nhãn kia cũng đi tới, người này không phải một bên mắt bị mù, mà là chỉ có một mắt, rõ ràng là chủng tộc đặc thù.
Hoa!
Rất nhanh, hiện trường náo nhiệt lên, thấy một tên võ giả Nhị Kiếp như Lục Ly mà cũng dám đăng trường, đám đông không khỏi rộ lên tiếng cười cợt, sau đó vô số người hưng phấn reo hò, chủ động đi tới đặt cửa, đa phần đều đặt Độc Nhãn Long thắng.
Độc Nhãn Long này thường xuyên xuất chiến, bọn hắn đều rất rõ ràng, tuy chiến lực không quá mạnh, nhưng chiến lực tổng hợp lại sánh ngang Tam Kiếp trung kỳ. Đối chiến với một tên võ giả Nhị Kiếp, đây không phải miễn phí đưa tặng một trận thắng thì là gì?
Đáng tiếc!
Tỉ lệ cược Độc Nhãn Long vô cùng thấp, năm bồi một. Tỉ lệ cược của Lục Ly tự nhiên rất cao, một bồi năm. Nhưng dù là một bồi mười cũng không ai đặt, hai người Tần Chiến ngấm ngầm thăm dò, phát hiện người đặt cửa Lục Ly thắng rất ít, dù có người đặt cũng chỉ cược mấy viên Băng Tâm Tinh, đoán chừng là đặt cho vui.
- Ta cược thanh niên tóc trắng thắng!
Tần Chiến tìm tới người đặt cược, cược hết toàn bộ ba mươi viên Băng Tâm Tinh, người kia thoáng kinh ngạc, cũng biết hai người Tần Chiến là một bọn với Lục Ly là. Chỉ là mức đặt của Tần Chiến tương đối nhỏ, hắn không quá để ý, thu lấy Băng Tâm Tinh, đưa cho Tần Chiến một tấm ngọc phù.
- Bảo vật này của ta có thể thế chấp bao nhiêu Băng Tâm Tinh?
Tần Chiến đột nhiên lấy ra Tiên Ma Tháp, đây là một kiện bí bảo, một kiện Đế Binh phỏng chế, tính là bảo vật không sai. Người kia không khỏi chấn kinh, tiếp lấy Tiên Ma Tháp chăm chú cảm ứng một phen rồi nói:
- Có thể thế chấp ba ngàn Băng Tâm Tinh.
Giá trị Tiên Ma Tháp tự nhiên vượt xa con số này, nhưng đã thế chấp, giá khó mà cao được. Tần Chiến không chút để ý, khua tay nói:
- Vậy ta thế chấp, cược thanh niên tóc trắng thắng.
Ba ngàn Băng Tâm Tinh, nếu Lục Ly thắng, vậy liền sẽ thành một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh, đây là con số tương đối lớn. Bên trong đại điện tuy có rất nhiều người, cược cũng rất náo nhiệt, nhưng đại đa số chỉ cược mấy chục mấy trăm, rất ít người cược đến cả ngàn Băng Tâm Tinh. Trừ phi là thắng chắc, hoặc thua mắt đỏ.
Tròng mắt người nhận cược co rụt lại, chẳng qua hắn cũng tính là người gặp qua thế diện, lập tức đưa trả Tiên Ma Tháp cho Tần Chiến, chắp tay nói:
- Việc này ta phải đi xin chỉ thị, xin chờ.
Tần Chiến khẽ gật đầu, Cam Lâm liếc mắt nhìn theo người kia, miệng truyền âm nói:
- Ngươi ép thế này hơi ác.
Tần Chiến khẽ cười, truyền âm đáp:
- Lục Ly thắng một hai trận liền sẽ bị nhà cái để ý, đã vậy không bằng nhân lúc chưa ai biết lai lịch hắn, trước kiếm một khoản kha khá, mua bán chắc thắng cớ gì không làm?
- Cũng phải!
Cam Lâm khẽ gật đầu, hiện tại chỉ còn xem nhà cái có chịu nhận cược không. Trong sàn đấu Lục Ly đã khai chiến, mới đầu Độc Nhãn Long tấn công Lục Ly rất mãnh liệt, Lục Ly không ngừng lùi lại tránh né, trên mặt còn thoáng hiện một tia kinh hoảng.
Sa sa sa!
Người nhận cược đi tới, hắn nói:
- Vị công tử này, ngươi nhất định phải thế chấp bảo vật kia.
- Tất nhiên rồi!
Tần Chiến lấy ra Tiên Ma Tháp, người kia tiếp lấy, sau đó đưa qua một chiếc ngọc bài, trên đó viết ba ngàn, hắn thu lại Tiên Ma Tháp, bổ sung thêm:
- Nếu ngày sau công tử muốn chuộc về, tùy thời đến tìm ta, chẳng qua cần phải thêm chút lợi tức.
- Được!
Tần Chiến khoát tay, đảo mắt nhìn về phía Lục Ly trên sàn đấu, giờ chỉ còn phải đợi kết quả, sau đó thu Băng Tâm Tinh. Chiến đấu trong sân càng thêm kịch liệt, Độc Nhãn Long tay cầm chày sắt, gậy sắt, không ngừng đâm ra, mỗi lần lại kéo ra từng đạo trường hồng, hộ tráo bị xung kích, không ngừng phóng thích quang mang vạn trượng.
Lục Ly bị đâm trúng, chiến giáp trên người nổ tung, máu me đầm đìa, đây rõ ràng là hắn cố ý, bằng không chỉ cần điều động năng lượng trong huyệt đạo tiến hành phòng ngự, đòn tấn công từ người này căn bản không đả thương được hắn.
Phanh phanh phanh!
Công kích từ Độc Nhãn Long liên miên bất tận như phong ba vũ bão, Lục Ly chớp trái chớp phải, chật vật tránh né không ngừng. Trên thân lần nữa bị thương, chiến giáp bị nổ tả tơi, trên người bị đâm trúng mấy chục nhát, bộ dạng vô cùng thê thảm.
- Đến lúc rồi...
Diễn kịch rất đạt, Lục Ly phát hiện ánh mắt rất nhiều người ngoài sân nhìn hắn không khác gì nhìn người chết, điều này chứng tỏ hắn diễn rất không sai, đám người kia đều cho rằng chiến lực hắn không được.
Ông!
Lục Ly yên ắng phóng thích một ít Hư Không Trùng, trực tiếp men theo lòng bàn chân lọt xuống lòng đất, sau đó lặng lẽ tiến vào trong thân thể Độc Nhãn Long. Hắn chợt quát một tiếng, lấy ra Thất Tinh chiến đao phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm.
Một đạo quang mang kinh thiên chớp lóe, lộn vòng mấy lượt giữa trời, trùng trùng phách trên thân Độc Nhãn Long, cả người Độc Nhãn Long bị nổ bung, hung hăng đụng lên quang tráo.
- Ách?
Người bên ngoài sàn đấu thấy Độc Nhãn Long lăn xuống, miệng phun ra từng búng máu tươi, đau đến độ cả người co quắp lại, lăn lộn trên đất, căn bản không có nửa điểm phản kháng, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao.