Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vừa nãy Lục Ly có vẻ sẽ chết bất cứ lúc nào, lại bỗng bất ngờ phóng thích sát chiêu, đánh trọng thương Độc Nhãn Long? Sát chiêu kia nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là có chút quỷ dị thôi.
- Ta nhận thua, nhận thua!
Độc Nhãn Long tru lên, sau đó ngước mắt nhìn Lục Ly, xin tha nói:
- Vị đại nhân này, tha mạng, tha mạng.
Ông!
Mười mấy con Hư Không Trùng chui ra từ trong thân thể Độc Nhãn Long, tiến vào lòng đất, về lại trong người Lục Ly. Nếu Độc Nhãn Long đã nhận thua, Lục Ly đương nhiên sẽ không chém tận giết tuyệt, trên mặt hắn lộ ra hỉ sắc, sải bước đi xuống, ngồi xếp bằng trong góc chữa thương.
Vô số người tại trường lớn tiếng chửi mắng, Lục Ly bất ngờ thắng cuộc, khiến bọn hắn thua không ít Băng Tâm Tinh, then chốt hơn cả là bọn hắn không biết Lục Ly thắng thế nào, chỉ có vài chục người ánh mắt lộ vẻ ý vị thâm trường.
- Một vạn năm tới tay!
Tần Chiến và Cam Lâm vui đến trong bụng nở hoa, bọn hắn vất vả đào móc hơn nửa tháng mới thu được ba mươi viên Băng Tâm Tinh. Giờ Lục Ly đi lên đánh một trận, bọn hắn cược một phen, lập tức lấy được một vạn năm, lúc này một người trong đám đã có thể rời đi Băng Phong Cốc bất cứ lúc nào.
Nhà cái ở đây vô cùng hào khí, lập tức đưa trả Tiên Ma Tháp, ngoài ra còn đưa tới một vạn năm ngàn một trăm năm mươi viên Băng Tâm Tinh, không thiếu lấy một viên.
- Lục Ly!
Ánh mắt Tần Chiến nóng rực, vội truyền âm cho Lục Ly:
- Một vạn năm Băng Tâm Tinh đến tay, ngươi lại đi đánh một trận, ta đặt hết một vạn năm, thế là đủ.
- Một vạn năm?
Lục Ly không giấu được kinh ngạc, truyền âm tới hỏi:
- Ngươi thế chấp Tiên Ma Tháp?
Tần Chiến khẽ gật đầu kín đáo, Lục Ly ngấm ngầm bội phục sự quyết đoán của Tần Chiến. Công tử xuất thân đại gia tộc đúng là khác người thường, hào khí can vân a.
- Được rồi!
Nếu một vạn năm đã tới tay, vậy chỉ cần đánh thêm một trận là đủ, Lục Ly ngồi trị liệu một lát, sau đó giả bộ cắn răng đứng dậy, nói với Liễu quản sự:
- Vị đại nhân này, ta muốn tiếp tục luận võ.
- Tiếp tục?
Ánh mắt Liễu quản sự lộ vẻ ý vị thâm trường, trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
- Ngươi trước cứ chữa thương đi, lát nữa an bài ngươi ra sân.
Liễu quản sự kín đáo đánh mắt ra hiệu với một tên võ giả áo đen tại trường, người kia lập tức yên ắng rời đi, tiến vào trong một thiền điện ở bên cạnh.
Trong thiền điện, một lão giả hoa bào đang ngồi, sau lưng và hai bên lão giả đều có nữ tử xinh đẹp bóp vai bóp chân. Võ giả áo đen đi tới, chắp tay nói:
- Nhị gia, xảy ra chút chuyện.
Lão giả hoa bào vốn đang híp mắt chợt đột nhiên mở ra, hỏi:
- Chuyện gì?
- Tới ba tên thanh niên!
Võ giả áo đen giải thích nói:
- Một người ngoài mặt chỉ có cảnh giới Nhị Kiếp, vừa rồi hắn lên trường, đồng bạn hắn cầm ra một kiện bảo vật thế chấp, thắng một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh. Giờ người kia lại định tiếp tục đăng trường, đoán chừng bọn hắn sẽ đặt hết một vạn năm ngàn vừa thắng được.
- Ồ ..
Lão giả hoa bào đứng dậy, trên mặt lộ ra một tia hứng thú nói:
- Ta đi ra xem xem.
Lão giả bước tới cửa thiền điện, đôi mắt như ưng quét nhìn một lượt, nhẹ nhõm tìm được Lục Ly và Tần Chiến Cam Lâm.
Hắn quan sát một lúc rồi lui về, khoát tay nói:
- Để hắn đánh, để bọn hắn đặt cược, bảo Dã Lang đăng trường, xử lý hắn!
- Dã Lang?
Ánh mắt võ giả áo đen chớp qua một tia ý cười tàn nhẫn, xem ra Nhị gia đã tức giận, đoạn thời gian trước bị Tu La lão nhân chơi một vố, lần này lại có người muốn đến gài hắn, thật tưởng Băng Tâm Tinh dễ kiếm vậy ư?
- Vậy tỉ lệ đặt cược lần này?
Võ giả áo đen lộ vẻ khó xử, nếu tỉ lệ đặt cược không tốt, e rằng sẽ phải chịu thiệt.
Nhị Gia nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bảo Dã Lang đeo lên mặt nạ, ngoài mặt Dã Lang cũng chỉ có cảnh giới Tam Kiếp, người ngoài đều sẽ mua thanh niên tóc trắng thắng, chúng ta có thể kiếm một vố, tỉ lệ đặt cược cứ để một bồi một là được.
- Nhị gia anh minh!
Võ giả áo đen chắp tay lĩnh mệnh, bố trí này của Nhị gia quả thực rất vừa khéo. Giờ tất cả mọi người đều biết Lục Ly giả heo ăn thịt hổ, lại phái một tên võ giả Tam Kiếp sơ kỳ đi lên, bọn hắn tất đều đặt cửa Lục Ly thắng.
Đến lúc đó Lục Ly bị Dã Lang giết ngược, không chỉ mấy người Tần Chiến phải phun ra Băng Tâm Tinh vừa thắng được, mà bọn hắn còn có thể kiếm lời một phen.
Chỉ sau thời gian không đến hai nén hương, Lục Ly lại lần nữa đăng trường, máu tươi trên người hắn còn chưa lau sạch sẽ, điều này khiến rất nhiều dân cờ bạc tại trường không khỏi kinh nghi bất định, đây là định tiếp tục gài bọn hắn, hay là định thả nước?
Lúc đối thủ Lục Ly đăng trường, rất nhanh hiện trường ồ lên một mảnh xôn xao, bởi vì đối thủ Lục Ly là một tên Tam Kiếp sơ kỳ.
Lúc này tuy bộ dạng Lục Ly nhìn có vẻ nửa sống nửa chết, cả người máu me, nhưng chiến đấu vừa rồi còn rành rành trong mắt chúng nhân, cùng một trò mà nhà cái lại định diễn hai lần, tưởng người ở đây đều là kẻ ngu cả chắc?
Mấy cường giả tại trường cảm ứng một phen, xác định đối thủ Lục Ly có có cảnh giới Tam Kiếp sơ kỳ, rất nhiều người không chút do dự, trực tiếp đặt cửa Lục Ly thắng!
Đương nhiên, cũng có người đi ngược lại, cho rằng lần này nhà cái sẽ cố ý tạo kết quả bất ngờ, vậy là đặt cửa đối thủ Lục Ly thắng. Tần Chiến và Cam Lâm thấy đối thủ Lục Ly chỉ là một tên Tam Kiếp sơ kỳ, lại không chỉ không vui mừng, ngược lại trong mắt đều không giấu được vẻ kinh nghi.
Nhà cái không khả năng ngu đến vậy, rõ ràng biết Lục Ly ẩn tàng chiến lực, rõ ràng biết bọn hắn sẽ đặt cược lớn, lại vẫn phái ra một tên Tam Kiếp bình thường đi đối chiến với Lục Ly, thế chẳng phải tặng không Băng Tâm Tinh cho bọn hắn thì là gì?
Nhà cái không lý nào ngu như thế, bởi vậy tên võ giả Tam Kiếp này chắc chắn có vấn đề!
- Ta đặt thanh niên tóc trắng trắng, một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh!
Lát sau, Tần Chiến quát khẽ, thanh âm rất lớn dẫn lên toàn trường chú ý, vô số ánh mắt quét tới, thấy Tần Chiến vô cùng lạ mặt, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.