Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phải biết bên ngoài có không ít Thiên Thần Tứ Kiếp.
Phía đối diện, Ưng Thần ra tay, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện, tay vung lên, lập tức như mấy con rắn độc trườn đến, nhuyễn kiếm run run, hóa thành từng đạo tàn ảnh đâm tới.
Hây!
Lục Ly để Thiên Biến Đỉnh hóa thành trường đao, phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm bổ tới, lực lượng thiên địa khủng bố trấn áp theo, thân thể Ưng Thần không động được, thoáng chốc liền bị đánh bay.
Oanh!
Sát Đế Quỷ Trảm dung hợp thêm một chân ý, uy lực tăng lên phần nào, chiến giáp trước ngực Ưng Thần bị xé mở, ngực cũng xuất hiện vết máu.
- Hay lắm!
Bên ngoài lập tức rộ lên một mảnh tiếng khen, rất nhiều người chưa quyết định tức thì điên cuồng đặt cược, Lục Ly chỉ với một chiêu đã đánh thương Ưng Thần, chiến cuộc rõ ràng, cơ hội như thế còn không nắm chặt thì còn chờ đến khi nào.
Nhị gia ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người đặt cược liền thu. Cảnh đó khiến một số người không khỏi kinh nghi bất định, lần này nhiều người đặt cược như vậy, chẳng lẽ nhà cái điên rồi? Đến giờ này còn dám nhận cược? Nếu nhà cái không điên, vậy khả năng cao là có trá.
Rầm rầm rầm!
Ưng Thần liên tục xông lên mấy lần, song đều bị Lục Ly đánh bay, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, chẳng qua nhục thân hắn rất không sai, vết thương bổ ra rất nhanh liền tự động khép lại.
Người bên ngoài tiếp tục đặt cược, sau mười lần Ưng Thần bị đánh bay, Nhị gia cuối cùng đóng cược. Tính thêm đống bảo vật thế chấp, số tiền cược đã lên tới một trăm vạn Băng Tâm Tinh. Đây là tiền cược lớn nhất trong gần một năm qua, Nhị gia quay người đi vào thiền điện, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trận chiến này hắn không cần phải theo dõi nữa, chiến lực Ưng Thần thế nào hắn hiểu rất rõ, tuyệt đối là tồn tại vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, thậm chí đều có thể miễn cưỡng đánh một trận với Tứ Kiếp.
Lục Ly chiến đấu qua nhiều trường như vậy, thực lực về cơ bản đã có thể phán định, thắng được Tam Kiếp đỉnh phong là cao, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ưng Thần.
- Ưng Thần là chủng tộc gì? Ưng? Chẳng lẽ là Yêu tộc?
Sắc mặt Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, hắn bổ mười mấy đao, Ưng Thần nhìn có vẻ bị thương, ánh mắt lại không có bất kỳ biến hóa nào, hơn nữa huyết dịch Ưng Thần có màu hoàng kim, đây rõ ràng là một loại chủng tộc đặc thù.
- Huyết Linh Nhi, bố trí xong chưa? Tăng tốc lên!
Lục Ly thấy bên ngoài ngừng đặt cược, giờ hẳn sẽ chính thức bước vào giai đoạn quyết chiến, Ưng Thần một mực phóng thích chân ý công kích bình thường, chắc là đang đợi lệnh từ bên ngoài mới sẽ phóng thích sát chiêu chân chính.
- Cần thêm một nén hương!
Huyết Linh Nhi truyền âm, tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, trong thân bay ra vô số Hư Không Trùng, hắn quyết định chủ động tấn công, kéo dài thêm chút thời gian.
Người bên ngoài thấy Lục Ly thả ra côn trùng, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Mấy trường chiến đấu trước đây, Lục Ly đều dựa vào đám côn trùng này để thủ thắng, nếu đám côn trùng này gặm chết Ưng Thần, bọn hắn liền sẽ thắng.
Hư Không Trùng đầy trời gào thét lao đi, tràn vào trong cơ thể Ưng Thần, Ưng Thần vẫn mặt không đổi sắc. Sau khi Hư Không Trùng màu xám đen tiến vào trong người Ưng Thần, Lục Ly chợt biến sắc!
Huyết dịch màu vàng trong người Ưng Thần điên cuồng lưu động, một đạo thần uy vô danh tràn ngập ra, trấn áp toàn bộ Hư Không Trùng, ngay cả Hư Không Trùng màu xám đen đều không động được, đồng thời với đó, khí chất Ưng Thần cũng đại biến.
Trước kia Ưng Thần thoạt nhìn chỉ như một trung niên bình thường, lúc này lại phong mang tất lộ, không khác gì bảo kiếm xuất vỏ, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt hiển hiện trong linh hồn Lục Ly.
Ông!
Ngoài thân Ưng Thần đột nhiên bùng lên hỏa diễm hừng hực, tiếp đó sau lưng Ưng Thần hiện ra ba đôi cánh màu vàng, mũi dài ra khòm xuống như móc câu, mi tâm xuất hiện một con mắt dọc màu đỏ máu. Áo bào quanh người nổ tung, ngoài da mọc lên lân phiến, một đạo khí tức hung lệ theo đó khuếch tán.
- Yêu tộc, Ưng tộc?
- Không giống Ưng tộc, hắn có ba mắt, ba cặp cánh, đây là Yêu tộc gì?
- Thứ kia đâu phải mắt, đen sì, không có nhãn châu, cái này...
Bên ngoài rộ lên tiếng xôn xao, vốn tưởng chắc thắng, giờ lại xuất hiện dị biến, bọn hắn sao không lo cho được? Hơn nữa sau khi biến thân, Ưng Thần nhìn không giống Yêu tộc bình thường.
Một lão giả Thiên Thần Tứ Kiếp nhìn chăm chăm con mắt thứ ba của Ưng Thần một lúc lâu, sau đó nét mặt đại biến, miệng môi thoáng run rẩy, thở dài nói:
- Thứ kia đúng là không phải mắt, mà là Hỗn Động, đây là một loại chủng tộc viễn cổ cường đại, tên là Hồn Thiên Huyết Ưng.
- Cái gì?
Có mấy người tựa hồ nghe nói qua về chủng tộc này, mặt lập tức trắng bệch như giấy, toàn thân khẽ run lên, thất thần nói:
- Hồn Thiên Huyết Ưng, đây chính là một trong Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, nếu quả thực là Hồn Thiên Huyết Ưng, vậy hắn gần như vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, sáu cánh Hồn Thiên Huyết Ưng, thậm chí có thể miễn cưỡng đánh một trận với Thiên Thần Tứ Kiếp.
- Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, xong rồi!
Vô số người tại trường biến sắc, có lẽ bọn hắn chưa từng nghe nói qua về Hồn Thiên Huyết Ưng, nhưng Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, đó đều là tồn tại cường hoành không gì sánh được.
Lục Ly không nghe được lời nói phía ngoài, nhưng sau khi Ưng Thần biến thân, thoáng chốc hắn liền cảm nhận được áp lực, khí tức trên thân Ưng Thần quá hung lệ, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.
Huyết Linh Nhi cần thêm một lát để bố trí nốt Thần Văn đạo trường, đoạn thời gian này Lục Ly nhất định phải kiên trì, sau đó mới có thể lấy ra Thần Thiết tấn công, tròng mắt hắn khẽ đảo, mở miệng hỏi:
- Ưng Thần, ngươi là chủng tộc viễn cổ?
Trên mặt Ưng Thần chớp qua một tia ngạo nghễ, lạnh giọng đáp:
- Hồn Thiên Huyết Ưng!
Lục Ly mới đến Tam trọng thiên, hoàn toàn không biết gì về Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, nét mặt hắn không có biến hóa quá lớn, khẽ gật đầu nói:
- Không sai, chủng tộc ngươi rất mạnh, ta có cảm giác bị áp chế, trận này xem chừng rất khó thắng.
- Ha ha ha!
Trong mắt Ưng Thần hiện đầy vẻ giễu cợt, Lục Ly còn muốn thắng?