Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có người kinh nghi kêu lên, huyễn trận Huyết Linh Nhi bố trí ra nhìn có vẻ uy thế kinh thiên, mấy trường chiến đấu trước đây đều được phóng thích, rất nhiều người đều tưởng lầm Lục Ly thắng nhờ loại huyễn trận này.
Ông!
Lát sau, trong quang tráo, mê vụ dâng lên, từng con Lôi Long gào thét, Hỏa Long cuốn thốc, Địa Long chớp động. Huyết Linh Nhi rốt cục bố trí xong, nó một hơi bố trí ba loại Thần Văn đạo trường, cả ba được khởi động gần như đồng thời.
- Hay lắm!
Ánh mắt đám đông phía ngoài lập tức sáng rực lên, rốt cuộc Lục Ly cũng phóng thích “sát chiêu”, xem ra không phải không có cơ hội nghịch tập.
- Ha ha!
Chỉ lão giả Tứ Kiếp vừa nãy là không có nửa điểm hưng phấn, hắn cười giễu cợt nói:
- Đấy rõ ràng chỉ là chướng nhãn pháp, căn bản không có uy lực, muốn dựa vào chướng nhãn pháp đánh giết Hồn Thiên Huyết Ưng, nằm mơ! Nếu Hồn Thiên Huyết Ưng dễ dàng chiến bại như vậy, chủng tộc bọn hắn đã không có được uy danh như thế từ thời viễn cổ!
Huyết Linh Nhi bố trí ba loại Thần Văn đạo trường, một cái là huyễn trận, một cái dùng để phong tỏa khí tức, ngăn ngừa thần uy tiết ra, cái còn lại là công kích linh hồn.
Ba Thần Văn đạo trường đồng thời khởi động, Ưng Thần lập tức cảm nhận được áp lực. Huyễn cảnh kia hắn trực tiếp bỏ qua, chỉ cần tùy tiện cảm ứng thoáng qua liền biết không có sức sát thương. Công kích linh hồn mang đến cho hắn chút phiền phức, nhưng thứ khiến hắn thực sự để ý là Thần Văn đạo trường phong tỏa khí tức.
Thần Văn đạo trường này không mang bất kỳ sức tấn công nào, cũng không cảm thấy có chỗ nào quỷ dị, càng không thể gây ra thương tổn cho hắn.
Nhưng sau khi Thần Văn đạo trường đó được khởi động, Ưng Thần lập tức mất đi liên hệ với bên ngoài, cảm giác như bị phong ấn trong một tiểu thế giới, hơn nữa tựa hồ không gian cũng bị phong tỏa, không thoát ra được!
Lục Ly tuyệt đối có ý đồ, hắn sẽ không hao phí sức lực đi bố trí thứ chỉ để dọa người, Thần Văn đạo trường này hẳn phải có tác dụng nào đó. Còn về tác dụng đó là gì, Ưng Thần không biết, chính bởi vì không biết hắn mới cảm thấy kinh hoảng.
Hệt như mây đen áp thành, bão tố còn chưa tới, lại mang đến cho người cảm giác vô cùng đè nén!
- Giết!
Trong mắt Ưng Thần lóe lên một tia tàn khốc, quyết định không bảo lưu thực lực nữa, Lục Ly khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể để cho bất cứ dị biến nào xuất hiện thêm nữa.
Vinh quang của tộc Hồn Thiên Huyết Ưng không cho phép có nửa điểm khinh nhờn, thời khắc hắn lộ ra thân phận, trận chiến này liền nhất định phải thắng!
Hưu!
Toàn thân lần nữa sáng lên hỏa diễm màu vàng, trên móng vuốt cũng xuất hiện quang mang màu vàng, thân hình chớp lóe, hóa thành một thanh lợi kiếm phóng tới, móng vuốt trực tiếp chộp lên đầu Lục Ly.
Hắn thiêu đốt bản nguyên chi huyết của Hồn Thiên Huyết Ưng, khiến nhục thân được đề thăng trong thời gian ngắn, ý đồ một trảo chụp chết Lục Ly. Mệnh lệnh Nhị gia cho hắn không phải chiến thắng, mà là chém giết Lục Ly!
- Chết
Lục Ly rống giận, cả người biến thành huyết nhân, phối hợp với sát ý trên người lúc này, bộ dạng có vẻ dữ tợn đến đáng sợ. Thiên Biến Đỉnh xuất hiện trên tay, biến thành một thanh sắt, toàn lực thúc giục, hung hăng nện tới Ưng Thần.
- Hừ!
Ưng Thần cười lạnh, một tay chộp hướng Thiên Biến Đỉnh, tay kia vươn tới cổ tay Lục Ly, móng vuốt và Thiên Biến Đỉnh đụng nhau. Lực lượng cường đại truyền đến, cổ tay Lục Ly run lên, thanh sắt do Thiên Biến Đỉnh biến thành bị hất văng.
Xoạt xoạt!
Đầu bên kia, tay còn lại của Lục Ly cũng bị Ưng Thần bắt lấy, trên móng vuốt lấp lánh kim quang, lần này tay Lục Ly cứ thế bị hắn dễ dàng xoắn nát.
- Ách?
Ưng Thần hơi ngớ, tuy nhục thân hắn được đề thăng, nhưng không lý nào lại mạnh đến trình độ như thế. Xương cốt Lục Ly cứng rắn dị thường, hắn lại có thể nhẹ nhàng xoắn nát xương tay Lục Ly?
- A!
Lục Ly hét thảm, tay còn lại hiện ra một thanh sắt, trùng trùng vỗ tới Ưng Thần. Ưng Thần quét mắt nhìn qua, trong lòng không quá để ý, thanh sắt này giống hệt thanh sắt do Thiên Biến Đỉnh hóa thành vừa rồi, hắn tưởng đây là bí bảo tương tự khi nãy.
Lúc này hắn còn đang kinh nghi, tại sao phòng ngự của Lục Ly đột nhiên giảm yếu ghê vậy? Nháy mắt, hắn lập tức hồi thần, móng vuốt điên cuồng chộp tới.
Thừa lúc ngươi bệnh, đòi mạng ngươi!
Kinh nghiệm chiến trường của Ưng Thần không sai, tuy không biết vì đâu mà khả năng phòng ngự của Lục Ly giảm mạnh đến vậy, nhưng chiến cơ như thế, há có thể không nắm lấy? Móng vuốt đánh thẳng tới, ý đồ một hơi triệt để chụp chết Lục Ly.
- Ha ha!
Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia ý cười tàn nhẫn, hắn cố ý để Ưng Thần bẻ vụn cánh tay, vừa rồi căn bản không dùng năng lượng trong huyệt đạo để phòng ngự. Hắn cố ý khiến Ưng Thần chủ quan, để sát chiêu thực sự sau đó đánh lén thành công.
Vừa rồi hắn dùng Thiên Biến Đỉnh hóa thành bộ dạng Thần Thiết, mục đích cũng là để mê hoặc Ưng Thần. Viễn Cổ Thần Tộc này quá mạnh, hắn chỉ có một lần cơ hội, nếu không thể một chiêu đánh giết Ưng Thần, hắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Hắn biết Ưng Thần còn có sát chiêu khủng bố chưa phóng thích, con mắt dọc đen sì kia vẫn chưa được dùng. Nhìn vào con mắt đó, hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn, Viễn Cổ Thần Tộc chắn chắn đều có thiên phú thần thông, mắt này hẳn là thiên phú thần thông của bọn hắn, hắn không định cho Ưng Thần cơ hội dùng ra sát chiêu chân chính.
Ông!
Thần thiết chỉ còn cách Ưng Thần một thước, cánh tay Lục Ly đã bị bẻ vụn hơn phân nửa, trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, gầm thét:
- Ưng Thần, chết!
Ông!
Quang mang trên Thần Thiết đột ngột tăng vọt, thần lực khắp người Lục Ly điên cuồng tràn tới, một cỗ thần uy mênh mông phóng thích ra. Trước đây Thần Thiết vốn đã rất khủng bố, giờ thần lực Lục Ly lại nhiều thêm không ít, có thể toàn lực thúc giục, thần uy so với trước đã mạnh hơn mấy lần.
- Ách!
Cả người Ưng Thần khẽ run lên, sâu trong linh hồn hiện ra nguy cơ trí mạng, tròng mắt hắn bỗng chốc trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Thần Thiết, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
- Mảnh vỡ Thánh Binh!