Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thân là Viễn Cổ Thần Tộc, Ưng Thần hiểu rất rõ về Thánh Binh, bởi vì năm đó tộc quần bọn hắn cũng từng có một kiện Thánh Hoàng Thần Binh, đến sau bị đánh nát, tộc quần bọn hắn còn sót lại mấy mảnh vỡ Thánh Binh.
- Chết!
Trong đầu bất giác hiện ra hàng loạt ý niệm, hắn chỉ có sáu cánh, chiến lực không tính quá cường đại, nếu là Hồn Thiên Huyết Ưng tám cánh, có lẽ còn có cơ hội ngăn cản một phen, nhưng bằng vào thực lực hắn bây giờ thì tuyệt đối không ngăn nổi.
Lúc này rốt cục hắn cũng hiểu ra, vì sao Lục Ly lại phải bố trí Thần Văn đạo trường phong tỏa khí tức, Lục Ly sợ thần uy tiết ra, bị người ngoài biết hắn có mảnh vỡ Thần Binh.
- Cùng chết đi!
Khoảnh khắc giãy chết, Ưng Thần không chút bảo lưu, Hỗn Động phát sáng, một cỗ khí tức khủng khiếp phóng ra, khí tức kia khiến linh hồn Lục Ly bất giác rung động, từng đạo nguy cơ trí mạng không ngừng hiển hiện.
Oanh!
Đáng tiếc, Ưng Thần vẫn phản ứng quá muộn, Hỗn Động chi quang không kịp phóng thích toàn lực, Thần Thiết đã trùng trùng nện lên đầu, nháy mắt, đầu lâu nổ tung, hóa thành mưa máu.
- A!
Trước lúc đầu lâu Ưng Thần phát nổ, trong Hỗn Động sáng lên một đạo hắc quang, mặc dù chỉ là một đạo hắc quang bé xíu, lại vẫn đủ xoắn nát bả vai Lục Ly. Tay kia của Lục Ly vốn chỉ còn một nửa, giờ triệt để biến thành đại hiệp cụt tay, bả vai bên phải cũng bị gọt đi, thê thảm vô cùng.
Hô hô!
Lục Ly thở dốc hổn hển, Hỗn Động chi quang quá khủng khiếp, chỉ tán phát một tia mà đã vậy, nếu phóng thích toàn lực, e là cả người hắn đều bị thổi bay!
Hắn thu lại Thần Thiết, sau đó hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi giải trừ tất cả Thần Văn đạo trường, toàn bộ vết tích chiến đấu trước kia đều bị xóa sạch. Sau trận chiến này, hắn sẽ không bao giờ đi lên Quyết Đấu Trường nữa.
Thần Văn đạo trường do Huyết Linh Nhi bố trí rất không sai, người bên ngoài gần như không thấy rõ tình hình bên trong, thần uy của Thần Thiết cũng bị che giấu đi. Chỉ hai tên võ giả Tứ Kiếp cảm nhận được một tia dị dạng, chẳng qua không quá rõ ràng, chỉ biết bên trong nhất định đã dùng tới sát chiêu cực kỳ cường đại.
Sau khi Thần Văn đạo trường được giải trừ, cảnh tượng bên trong lộ ra trước mặt chúng nhân, toàn trường ngây dại, bọn hắn thấy được đầu lâu Ưng Thần vỡ vụn, trong mắt ai nấy đều chất đầy vẻ không dám tin.
Hồn Thiên Huyết Ưng sáu cảnh, tồn tại vô địch tuyệt đối trong cảnh giới Tam Kiếp, không ngờ lại bị một tên võ giả Nhị Kiếp không chút danh tiếng giết chết? Dù bọn hắn tận mắt chứng kiến song đều không ai dám tin.
- Cái gì?
Nhị gia nghe được báo cáo, chén trà trong tay rớt xuống đất, sửng sốt ngây người mất một lúc, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng.
Một tên tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng chết trong địa bàn của hắn, nếu bị cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng biết được, e là hắn sẽ phiền phức to, Sâm gia đều không giữ được.
- Làm thế nào?
Nhị gia không ngừng đi qua đi lại trong phòng, tuy Ưng Thần nghe lệnh hắn, nhưng không có nghĩa là người của hắn. Nếu Ưng Thần không bại lộ thân phận thì còn dễ nói, chết thì cũng đã chết, nhưng trận chiến vừa rồi Ưng Thần lại bại lộ thân phận, mấy ngàn người biết chuyện Hồn Thiên Huyết Ưng chết trên Quyết Đấu Trường, có muốn giấu cũng không giấu được.
Năm đó Hồn Thiên Huyết Ưng bị diệt tộc, chỉ số ít người đào thoát đi được, đến sau Hồn Thiên Huyết Ưng tộc một mực chưa thể cường thịnh trở lại, cũng rất ít hành tẩu bên ngoài, gần như mai danh ẩn tích.
Mai danh ẩn tích không có nghĩa là Hồn Thiên Huyết Ưng thật xuống dốc, Nhị gia rất rõ ràng Hồn Thiên Huyết Ưng tộc vẫn còn không ít cường giả, cường giả đỉnh cấp của tộc quần bọn hắn vẫn cường hoành phi thường, chỉ là số lượng tương đối ít mà thôi.
Chính bởi vì số lượng tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng còn rất ít, mỗi một tên tộc nhân đều vô cùng trân quý, một khi cường giả tộc quần bọn hắn biết được chuyện ở đây, cường giả tộc quần bọn hắn tất sẽ đến hỏi tội.
Nhị gia ở Băng Phong Cốc có vẻ rất phong quang, song cũng chỉ là phong quang ở Băng Phong Cốc mà thôi, ra bên ngoài hắn đến cái rắm đều không tính. Bất kỳ một tên cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng nào tới, Sâm gia tuyệt đối cũng sẽ đẩy hắn ra, mặc cho cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng trút giận.
Sa sa sa!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một tên giả áo đen tiến vào, sáp đến bên tai Nhị gia nhỏ giọng nói:
- Nhị Gia, tên Lục Sát Thần kia phái người tới, nói muốn đổi ba vạn Băng Tâm Tinh thành Thần Thạch.
Oanh!
Nhị gia vốn đang phẫn nộ đến sắp điên, lập tức vung tay nện mạnh xuống bàn, nháy mắt chiếc bàn vỡ nát, sát khí đằng đằng nói:
- Còn đòi đổi Thần Thạch, hắn chán sống rồi? Hừ, bắt hắn lại!
Nhị gia nghĩ ra một cách, trước bắt lại Lục Ly, như thế sau này cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng có tới, hắn cũng có thể đẩy ra Lục Ly, làm vậy chí ít có thể có cái để ăn nói, dù chịu tội cũng sẽ không quá nặng.
- Nhị gia, bình tĩnh!
Võ giả áo đen thấy được sát cơ trong mắt Nhị gia, vội nhẹ giọng nhắc nhở:
- Lúc này tiểu tử kia đang ở bên ngoài, nếu bắt hắn lại, hắn tất sẽ liều đến cá chết lưới rách, đến lúc đó đoán chừng lại náo ra đại sự. Dù muốn bắt hắn, cũng phải sau này len lén ra tay!
- Ừm!
Nhị gia bình tĩnh lại, dù sao Lục Ly cũng giúp hắn đánh giả quyền, hơn nữa tính tình lại kiệt ngạo không thuần, có thể xử lý Ưng Thần, đủ thấy thực lực không sai. Nếu bắt lại lúc này, đoán chừng sẽ dẫn phát hỗn loạn, cửa này hắn đoán chừng khó mà qua được.
- Cho hắn!
Nhị Gia khoát tay, sau đó lạnh giọng nói:
- Đổi Thần Thạch cho hắn, sau đó phái người trông chừng, nếu bọn hắn ra khỏi cốc lập tức báo cáo cho ta, ta đi gặp Sâm Dư đại nhân.
Nhị gia vội vàng rời đi, võ giả áo đen đi ra, ném cho Cam Lâm một chiếc giới chỉ, lại không nói nhảm nửa lời. Cam Lâm Tần Chiến vội vàng thu lại giới chỉ, đỡ lấy Lục Ly rời đi.
Tuy Lục Ly đang rất hư nhược, song vẫn ngấm ngầm giới bị, sợ Nhị gia làm loạn. Nếu Nhị gia làm loạn, hắn đành phải đổ máu tới cùng, chết cũng không thể để Nhị gia dễ qua.