Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly đã nghe ra rất nhiều tin tức từ những thông tin ít ỏi Tần Chiến đưa ra, kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn ý thức được nếu tiếp tục lưu lại, bọn họ sẽ có phiền toái lớn.
Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc quá cường đại, tin tức khẳng định giấu không được. Nếu gần đó có cường giả của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc, hoặc là bộ tộc bọn họ có cảm ứng đặc thù, chờ cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc đến, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho dù cường giả của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc không đến, hắn khiến Nhị gia thiếu các ngươi nhiều Băng Tâm Tinh, Nhị gia cũng sẽ không buông tha cho hắn. Cho nên, bọn họ phải mau chóng đi, hiện tại đi thì còn một đường sống sót, không đi sẽ hoàn toàn xong đời.
Xác định đi rồi, trong đầu Lục Ly chuyển động, tự hỏi lộ tuyến và sách lược thoát chết. Tần Chiến và Cam Lâm lại nóng nảy, Tần Chiến nói đầu tiên:
- Lục Ly, ngươi như vậy thật không nghĩa khí, chúng ta cùng ngươi xông pha, ngươi lại bỏ rơi chúng ta? Này còn là huynh đệ gì chứ?
Vẻ mặt Cam Lâm kiên định nói:
- Muốn đi thì cùng nhau đi, nếu không chúng ta sẽ không đi, Lục Ly, ngươi không phải quá coi thường chúng ta rồi chứ?
- Ta không có ý này!
Lục Ly phất tay áo nói:
- Họa là ta gây ra, không thể khiến các ngươi cùng chấp nhận phiêu lưu mạo hiểm. Hơn nữa, ta một mình đào tẩu thì thuận lợi hơn. Tốc độ của ta các ngươi cũng biết, tốc độ ta nhanh hơn trước kia vài lần, Tứ Kiếp sơ kỳ đều không đuổi kịp ta.
Lục Ly nhìn bản đồ phụ cận, chỉ vào một thành trì, nói:
- Chúng ta tập hợp ở thành trì này, đây không phải địa bàn Sâm Gia. Cho dù Nhị gia ở Sâm gia có chỗ dựa vững chắc cũng sẽ không đến nơi này. Tần Chiến, Cam Lâm, các ngươi đừng nói nữa, các ngươi tách ra cũng không phải không có mạo hiểm. An bài như vậy giảm mạo hiểm các ngươi xuống mức thấp nhất. Các ngươi đừng lo lắng, đời này của Lục Ly ta, cục diện nguy hiểm hơn cũng từng gặp qua rất nhiều lần, ta không chết được.
Ánh mắt Lục Ly dị thường kiên định, ngữ khí chân thật, đáng tin, thậm chí hơi bá đạo.
Cam Lâm nhìn thoáng qua, thở dài, không nhiều lời nữa. Tần Chiến lại phản bác:
- Cái gì gọi là họa do ngươi gây ra? Ngươi không phải vì kiếm Băng Tâm Tinh cho chúng ta sao? Lục Ly, nếu là huynh đệ sẽ không nói vậy, có phúc cường hưởng, có họa cùng chịu, đây mới là huynh đệ chân chính!
- Tần Chiến đừng nói nữa!
Lục Ly bá đạo phất tay, nhẫn trong tay sáng ngời, lấy ra một trăm năm mươi vạn thần thạch đưa bọn họ, nói:
- Trên đường các ngươi cẩn thận, nếu vạn bất đắc dĩ thì đầu hàng. Bị người ta bắt cũng được, chỉ cần không chết thì còn cơ hội sống sót. Nếu ta bị bắt, về sau các ngươi cũng có cơ hội cứu ta, không phải sao? Các ngươi bị bắt, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu các ngươi, hiểu không?
- Được rồi!
Tần Chiến khe khẽ thở dài, không cần nhiều lời nữa, Lục Ly đứng dậy, đi ra ngoài, hắn ở cửa giải thích:
- Ta đi gặp Nhị gia, trước ổn định hắn, chúng ta dễ dàng đào tẩu.
Lục Ly đi đến quyết đấu trường, tìm quản sự hắc bào, thỉnh cầu gặp mặt Nhị gia.
Nhị gia ở quyết đấu trường, võ giả hắc bào tiến vào bẩm báo. Trong mắt Nhị gia phun lửa, cái chén trong tay lại rớt vỡ.
Lục Ly giết Ưng Thần, mang lại phiền toái lớn cho hắn. Trong thời gian này là dày vò với hắn. Bởi vì đại nhân vật sau lưng hắn nói, việc này hắn tốt nhất cầu nguyện trời cao phù hộ, đừng để cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc biết được. Nếu tộc đàn bọn họ tìm đến cửa, khả năng hắn chết đạt tám phần.
Đương ngươi, người sau lưng vẫn ra sức, giúp hắn phong tỏa tin tức, tạm thời tin tức hẳn không truyền đi. Nhưng nếu người của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc có cảm ứng, tự mình đến cửa, vậy thì phiền toái lớn rồi…
Trong khoảng thời gian này, cả ngày hắn đều hoảng sợ không chịu nổi, sầu thảm vô cùng. Lục Ly lại tự đồng tìm đến cửa? Điều này khiến hắn nổi giận lôi đình, nếu không phải sợ ảnh hưởng, hắn hận không thể một chưởng đấm chết Lục Ly.
- Không gặp, không gặp, để hắn cút!
Nhị gia bực bội phất tay áo, võ giả hắc bào chần chờ một chút, nói:
- Hắn nói nguyện ý đánh thêm mấy trận đền tội…
- Đánh thêm mấy trận đền tội? Ha hả!
Nhị gia cười lạnh, nói:
- Tội này hắn đền nổi không? Hắn cũng biết sợ? Ừm… để hắn vào đi.
Nghĩ đến bồi tội, trong lòng Nhị gia nảy ra một ý tưởng, Lục Ly hắn khẳng định phải giết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Bây giờ còn giữ hắn lại là đang chờ cường giả của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc tìm đến cửa. Nhưng trước khi chết, để Lục Ly thay hắn kiếm ít Băng Tâm Tinh và thần thạch vẫn là không tồi, lần trước hắn lỗ nhiều như vậy.
Rất nhanh Lục Ly đi đến, Nhị gia ngồi xếp bằng trên sư ghế, giống như một con mãnh hổ. Tuy hắn ra sức áp chế tức giân trong lòng, nhưng khí thế vẫn phi thường khủng bố, khiến Lục Ly cảm giác phi thường áp lực.
Nhị gia là Tứ Kiếp Cảnh, cụ thể mạnh thế nào hắn cũng không biết, nhưng có thể ở Đại Lý này, tự nhiên không phải kẻ yếu, nếu không cũng không trấn áp được toàn cảnh.
Nhị gia vẫn giống trước, nhìn chằm chằm Lục Ly không nói chuyện, không nói lời nào càng đáng sợ hơn nói chuyện, khiến người ta cảm giác thêm áp lực.
Lục Ly hô một hơi, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, khom người nói:
- Bái kiến Nhị gia!
- Hừ!
Nhị gia hừ một tiếng, vẫn không nói gì, Lục Ly nghĩ nghĩ, nói:
- Nhị gia, ta đã suy nghĩ một thời gian, cảm thấy thần thạch lần trước lấy… có hơi nhiều. Cho nên, ta đánh thêm ba trận, thắng thua không quan hệ. Nhị gia muốn ta thua thì ta thua, muốn ta thắng thì ta thắng.
Lục Ly biểu diễn không tồi, thành công khiến Nhị gia cảm giác là hắn sợ hãi, nghĩ muốn đánh thêm ba trận đền tội, để Nhị gia đừng giết hắn.
Lục Ly cũng không vạch trần trận chiến với Ưng Thần, Nhị gia muốn chơi hắn, Nhị gia tự nhiên không biết, hắn trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Được, vậy đánh thêm ba trận đi. Nhưng ngươi chỉ được nghe mệnh lệnh của ta, ta vẫn sẽ trả thù lao cho ngươi. Lại đánh thêm ba trận, ta cho ngươi một vạn Băng Tâm Tinh.
Nhị gia rõ ràng muốn trấn an Lục Ly, một là giúp hắn kiếm tiền, hai là an ổn Băng Tâm Cốc không trở nên hỗn loạn, như vậy, về sau khi Lục Ly ra ngoài gánh tội thay, tùy thời có thể giao nộp.