Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn trở nên trầm ngâm, mang theo Hầu Tam không phải không được, có tiểu đệ đi theo bưng trà rót nước, làm chút việc vặt vãnh cũng là có thể, nhưng hắn không lập tức đáp ứng.
Dễ dàng đạt được, sẽ luôn không quý trọng.
Quả nhiên, khi Lục Ly trầm mặc, Hầu Tam lập tức nóng nảy, vội vàng cầu xin nói:
- Lão đại, tuy chiến lực của ta không được, nhưng vẫn có một chút thần kỹ độc môn. Giống như thuật dịch dung của ta, còn có thuật chạy trốn của ta cũng tương đối. Về sau đi theo lão đại, ta làm trâu làm ngựa, lão đại nói gì thì là cái đó...
Lục Ly vẫn không nói gì, Hầu Tam dừng một chút, chuẩn bị nói lời nịnh nọt, Lục Ly cảm thấy phiền, xua tay nói:
- Được rồi, câm miệng, nhìn biểu hiện ngươi đi đến Địa Ngục Phủ rồi nói sau.
- Được, được, cảm ơn lão đại!
Hầu Tam thấy ngữ khí của Lục Ly thả lỏng, nhất thời mừng rỡ. Trong mắt hắn, Lục Ly khẳng định là hậu nhận của cường giả lánh đời. Nếu không không thể nào trẻ tuổi như vậy đã có nhiều thần kỹ và năng lực như thế, còn có khí độ như vậy. Hắn hoài nghi trên người Lục Ly có trọng bảo gì đó, nếu không một mình làm sao dám không kiêng nể gì xông vào La Sát Hải?
Đi theo một lão đại tốt, không nói cái gì, ít nhất đi Địa Ngục Phủ có người bảo hộ. Nếu không với chiến lực của hắn, đi đến đó cũng chỉ làm đệm lưng, mỗi ngày bị người ức hiếp.
Bay hết một đường, cả đường này thật bình yên, có lẽ năng lực tra xét của Lục Ly rất mạnh, có lẽ đã trải qua đại chiến, gần đó không có người nào. Sau một ngày rưỡi, Lục Ly và Hầu Tam thành công đến Địa Ngục Đảo.
- Đây là đảo nhỏ sao? Thoạt nhìn như một vùng đại lục!
Lục Ly nhìn lục địa mênh mông vô bờ, ngượng ngùng trừng mắt. Đảo nhỏ này cũng quá lớn rồi? Phỏng chừng lớn hơn Thiên Ma Đảo cấp trăm lần.
Hầu Ba rất hiểu chuyện, giải thích ngay:
- La Sát Hải rất lớn, không khác biệt một khu vực. Địa Ngục Đảo này bài danh thứ hai, bành danh thứ nhất là đảo nhỏ Mục gia chiếm, hớn hơn một chút. Trong Địa Ngục Đảo, linh khí thiên địa đặc biệt nồng đậm. Còn có rất nhiều bảo địa vô thượng. Bí cảnh, toái địa hư không, bên trong còn có một di tích, nghe nói là do một Đại Đế năm đó lưu lại, bên trong có đạo vận Đại Đế lưu lại!
- Cái gì?
Lục Ly kinh ngạc, một đảo nhỏ như vậy lại có Đại Đế từng ở, còn để lại đạo vận? Đây là Đại Đế đó, đạo vận hắn lưu lại, tùy tiện tìm hiểu cũng có thể bay lên trời.
- Đi thôi!
Lục Ly thả ra Hầu Tam, trầm giọng nói:
- Ngươi ở phía trước, ta đi theo ngươi, mặt ngoài ngươi là đại ca của ta, biết không hả?
- Hiểu rồi!
Hầu Tam hiểu được, Lục Ly muốn phẫn trư ăn lão hổ, che giấu chiến lực của mình, để người khác xem nhẹ hắn, thời khắc mấu chốt mới khiến người kinh ngạc. Bình thường ẩn mình, như vậy cũng không bị người chú ý, không gây thù chuốc oán.
Hắn bay ở phía trước, Lục Ly đi theo sau, hai người bay vào trong đảo nhỏ. Ngoài đảo nhỏ có quân đội tuần tra. Còn không đến gần đã có hơn mườ chiến thuyền, bay khắp bốn phía.
Hai người Lục Ly đến gần, lập tức khiến quân đội chú ý. Một chiến thuyền bay đến, mấy chục quân sĩ vọt đến, vây quanh hai người.
Hầu Tam và Lục Ly ngừng lại, Hầu Tam cười nói:
- Chư vị đại ca đừng hiểu lầm, chúng ta tới Địa Ngục Phủ tìm nơi nương tựa, ta tên là Hầu Tam, hắn tên là...
Hầu Tam đột nhiên không biết Lục Ly tên gì, ngừng lại, Lục Ly vội vàng tiếp lời:
- Lục Tứ!
Trong lòng Hầu Tam tán thưởng Lục Ly, tiếp tục cười nói:
- Chúng ta đều là người Thủy Sa Bang, gần đây thế lực của chúng ta bị giết, chúng ta không nơi để đi, muốn gia nhập Địa Ngục Phủ, thay Địa Ngục Phủ dốc sức, hy vọng nhóm đại nhân thu lưu.
- Hầu Tam, Lục Tứ?
Một quân sĩ lạnh lùng đánh giá hai người, khóe miệng tỏ vẻ đùa cợt, hắn nói:
- Thực lực như các ngươi còn muốn gia nhập Địa Ngục Phủ sao? Xem thường Địa Ngục Phủ chúng ta thu lưu phát cơm sao? Cút ngay, nếu không giết chết các ngươi!
Hầu Tam là Tam Kiếp sơ kì, Lục Ly thoạt nhìn là Nhị Kiếp Thiên Thần, những quân sĩ này đều là Tam Kiếp trung kỳ, tự nhiên chướng mắt hai người. Nhất là Lục Ly, võ giả Nhị Kiếp ở Tam Trọng Thiên là võ giả tầng dưới chót.
Hầu Tam hơi u sầu, ngay từ đầu hắn đã lo lắng điểm này, mới đi cùng Lục Ly đến đây. Hiện tại Lục Ly che giấu thực lực, quân sĩ của Địa Ngục Phủ chướng mắt bọn họ. Hắn cũng không biết làm sao bây giờ.
Hắn nhìn sang Lục Ly, Lục Ly trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
- Phải thế nào mới có thể gia nhập Địa Ngục Phủ? Phải đả bại ngươi sao?
- Ha ha ha ha!
Lời nói của Lục Ly khiến tất cả quân sĩ cười to. Bộ dáng của Lục Ly thoạt nhìn như một hài đồng ngây thơ, không phục giáo huấn của đại nhân, muốn khiêu khích đại nhân...
Cười to qua đi, quân sĩ kia ra vẻ nói:
- Đả bại ta? Ngươi có thể ngăn của ta ba chiêu, ta để các ngươi gia nhập Địa Ngục Phủ, thế nào?
- Được!
Lục Ly không chút do dự đáp ứng, một quân sĩ Tam Kiếp trung kỳ nho nhỏ lại dõng dạc như vậy? Đừng nói ba chiêu, hắn chỉ đứng bất động cho hắn oanh kích nửa ngày cũng không đả thương mình!
Lục Ly bay ra ngoài, vẻ mặt quân sĩ càng thêm khinh thường, hắn trêu chọc nói:
- Tiểu huynh đệ, đừng cậy mạnh, lỡ như đánh chết ngươi, ngươi đi địa phủ cũng không nơi giải oan.
- Đến đi, đừng nói lời vô nghĩa nữa!
Lục LY bình tĩnh nói, hắn muốn ẩn mình không nghĩa là để người khác xem nhẹ, lăng nhục, một quân sĩ nho nhỏ lại dám nhục nhã hắn?
- Được!
Quân sĩ hét lớn, thân mình bay vụt đến, cũng không lấy ra binh khí, chỉ hóa chưởng thành đao, phía trên bốc cháy, bổ lên ngực Lục Ly.
Bịch!
Một giọng nói nặng nề vang lên, thân thể Lục Ly run lên, tay của quân sĩ bị lực phản lại. Quân sĩ gần đó vốn muốn xem náo nhiệt, giờ đây, toàn bộ vẻ mặt ngạc nhiên, bởi vì ngực Lục Ly không có chút vết thương nào, cả giác như một tòa Thần Sơn, không thể lay động!
Ách...
Quân sĩ kia ngẩn ra, cảm giác thật mất mặt. Trong tay xuất hiện một chiến đao, hung hăng đánh xuống bả vai Lục Ly. Lại là một tiếng nổ vang nặng nề, thân mình Lục Ly lui về sau vài chục trượng, trên vai ngoài y bào vỡ vụn, không lưu lại vết thương nào.