Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly có chút cạn lời, tính tình của thống lĩnh này thật nóng nảy. Phỏng chừng do hàng năm trông coi tù binh, trong lòng uất nghẹn, thường thường muốn đánh người mắng người.
Hai người rất nhanh đuổi kịp, tiến vào trong Truyền Tống Trận, một luồng bạch quang hiện lên. Bọn họ xuất hiện trong sơn cốc, nơi này có rất nhiều kiến trúc, nhưng đều là nhà trệt, san sát nhau, chỉ nằm ở góc tòa thành.
Nơi này có rất nhiều người, trên tay chân đều bị thiết liên trói buộc. Những thiết liên này hẳn bố trí thần văn cường đại, phong ấn thần lực những người này, nếu không bằng thiết liên sao có thể trói buộc bọn họ?
Tùy tiện nhìn thoáng qua, bên trong ít nhất có mấy vạn người, toàn bộ đều ăn mặc rách rưới, trên người rất nhiều người có thương tích, Lục Ly còn thấy có quân sĩ cầm một cây roi màu lửa đỏ, quất người, trong hùng hùng hổ hổ.
- Hoàng Nha, lại đây!
Mạc Mặc vẫy tay, một quân sĩ miệng đầy răng vàng lập tức đi đến, chắp tay cười nói:
- Chào Mạc thống lĩnh, mời phân phó.
- Giao hai người này cho ngươi, dạy bọn họ quản lý tù binh.
Mạc Mặc phất tay áo, thân mình lóe nhanh, tiến vào tòa thành. Hoàng Nha chờ Mạc Mặc đi rồi, lập tức thu lại tươi cười trên mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, hèn mọn nói:
- Các ngươi đi theo ta đi! Hừ... Nội Vụ Đường không có ai sao? Sao đưa hai người tiến vào đây?
Hai người Lục Ly thật ngượng ngùng, người này ở trước mặt bọn họ nói bọn họ là phế vật, nếu ở bên ngoài, Lục Ly đã nổi bão.
Hành tẩu một đường, Hoàng Nha cũng giải thích với hai người. Tuy ngữ khí rất bất thiện nhưng tình huống vẫn nói rõ ràng. Lục Ly sau khi nghe xong, hơi đau đầu, ngây ngốc ở đây sợ phải làm việc cả ngày, căn bản không có thời gian tu luyện.
Quan trọng nhất là!
Tù Binh Doanh chỉ có một ngàn người, lại trông coi mấy vạn tù binh. Trong tù binh có đủ cường giả, lỡ như xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều phải chết.
Hai đại thế lực khai chiến, không chỉ có võ giả của bản bộ, còn có tiểu thế lực nước phụ thuộc. Hai quân đội cộng lại ít nhất vượt hơn trăm vạn, đã chết rất nhiều người, cũng không ít người bị bắt.
Những người bị bắt, nếu đối phương nguyện ý chuộc về, vậy còn dễ nói. Nếu không, chỉ có thể làm sai vặt. Không thể nào nuôi không bọn họ. Thần lực của những người này đều bị phong ấn, nhưng thân thể vẫn rất cường đại, làm sai vặt là đủ rồi.
Nơi này là một mạch khoáng, dưới nền đất có Viêm Hỏa Tinh, đào móc Viêm Hỏa Tinh rất thống khổ. Bởi vì Viêm Hỏa Tinh phi thường nóng, đào móc lên giống như lấy hạt dẻ trong lò lửa. Loại chuyện này, người Địa Ngục Phủ sẽ không tự mình làm, những tù binh này còn có tác dụng, để bọn ho làm chuyện khổ sai, còn không đưa thần thạch, chuyện tốt cỡ nào.
Nhưng!
Việc có lợi tất có hại. Những tù binh này làm việc vặt phi thường tốt, trông coi lại không có vấn đề. Nhóm tù binh đều phi thường rõ ràng, ngây ngốc ở nơi này, hoặc là sai vặt một đời, hoặc chỉ có chết.
La Sát Hải là nơi phi thường tàn khốc, nơi này không có chút hơi ấm của con người, cao tầng của Địa Ngục Phủ sẽ không quá thiện tâm, giảm hình phạt cho mọi người hoặc phóng thích bọn họ.
Không có đường sống, nhìn không thấy hy vọng, mỗi ngày đều là dày vò. Ngoài làm việc chính là bị mắng, bị ngược đãi, người của Tù Binh Doanh tự nhiên sẽ sinh ra ý tuyệt vọng. Đều không muốn sống nữa, sẽ gây sự, sẽ nghĩ biện pháp tìm đường sống.
Đại chiến lần này, người của Địa Ngục Phủ chết nhiều lắm. Quân đội của Tù Binh Doanh được triệu tập ra ngoài rất nhiều. Giờ đây chỉ còn lại ngàn người. Nhưng Tù Binh Doanh có cường giả tọa trấn, tất cả tù binh đều bị phong ấn thần lực và hồn lực. Trong mắt đám cao tầng Địa Ngục Phủ, không gây ra được chuyện lớn gì.
Hơn nữa...
Cho dù gây ra lớn chuyện thì sao, gần sơn cốc này là thành trì, bên trong thành có lượng lớn thành trì. Chỉ cần trong sơn cốc dị biến, cường giả và quân đội sẽ lập tức xuất động, đánh chết toàn bộ đám tù binh gây sự.
Cao tầng Địa Ngục Phủ không quan tâm, Lục Ly lại không thể không quan tâm.
Sau khi hắn ở trong sơn cốc ngây ngốc ba ngày, cảm giác không thích hợp. Bởi vì lệ khí trong sơn cốc đều đặc biệt nồng đậm, đừng nói Lục Ly, cho dù là Hầu Tam cũng có thể cảm nhận. Mạc Mặc đi thỉnh cầu điều người bởi vì cảm giác không thích hợp, người quá ít tạo thành uy hiếp.
Đại chiến vừa mới chấm dứt, đã chết nhiều người lắm. Những người này bị bắt, mỗi người đều thấp thỏm không yên. Cộng thêm Địa Ngục Phủ lần này cũng chết không ít người. Cho nên các quân sĩ vô cùng không hữu hảo...
Thời gian này là thời khắc tuyệt vọng nhất của tù binh này. Bọn họ không muốn làm sai vặt ở đây, không muốn cả đời chịu tra tấn. Bọn họ muốn phản kháng, muốn lấy được tự do, muốn chạy trốn ra ngoài, hoặc là... chết!
Tuy mặt ngoài nhóm tù binh không có dị động gì, nhưng trong mắt bọn họ, nhìn ra từ trong khí tức bên người bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ có dị động, nói không chừng đã sớm có mưu đồ.
Duy nhất khiến Lục Ly hơi an tâm là bên trong sơn cốc, có cường giả tọa trấn. Cường giả không quản sự đời, tu luyện trong một tòa thành, chưa từng đi ra. Tin tức Hầu Tam tìm hiểu, người nọ ít nhất là Tứ Kiếp trung kỳ, có thần thông rất mạnh, trên người còn có trọng bảo!
Mấy vạn tù binh vì thần lực và hồn lực đều bị phong ấn, cho nên không nhìn ra cảnh giới. Nhưng tin tức Hầu Tam tìm hiểu, nơi này có mấy võ giả Tứ Kiếp. Tuy thần đan của mỗi người đều bị phế bỏ, nhưng dù sao cũng là võ giả Tứ Kiếp, ai biết bọn họ lại có năng lực kỳ dị và thần thông quái lạ nào không?
- Hầu Tam, nghe ta nói!
Ở trong một quặng mỏ, Lục Ly và Hầu Tam vừa hành tẩu, Lục Ly vừa dặn dò:
- Đối đãi với tù binh, ngàn vạn lần đừng tùy ý ngược đãi bọn họ, đối tốt chút đi!
- Vì sao?
Hầu Tam cũng hơi không hiểu, những tù binh này đều kiệt ngạo bất tuân, bọn họ nhân thủ đã không đủ, nếu không hoàn toàn áp đảo đống tù binh. Đến lúc đó quản lí thế nào? Chỉ hoàn toàn áp đảo những tù binh, sau này mới dễ quản lý, mới không vất vả như vậy.
- Ngươi đừng quản, nghe ta là được, ngươi là lão đại hay ta là lão đại?