Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly lạnh lùng truyền âm, nói tầm mắt hắn nhìn xa hơn Hầu Tam. Hầu Tam muốn lăn lộn tại đây. Còn hắn xem nơi này là nơi tạm lưu, tùy thời có thể là nơi rời đi.
Nếu rời đi đúng hẹn, hắn tự nhiên không muốn tiếp tục lăn lộn nữa mà muốn giữ lại mạng nhỏ. Hắn và Hầu Tam tương đối hữu hảo với tù binh. Nhóm tù binh đều thấy rõ, lỡ như xảy ra dị biến gì, có lẽ có thể bảo hộ một mạng người.
Tất cả quân đội đều rất tàn bạo, hai người bọn họ tương đối ôn hòa. Không ai quá để ý dệt hoa trên gấm, ngược lại sẽ ghi nhớ khắc sâu sưởi ấm trong ngày tuyết. Cho nên, hai người đối tốt với chiến phu, đám tù binh tự nhiên sẽ biết ơn, một khi gặp chuyện không may có thể cứu mạng!
Chát!
Phía trước vang lên tiếng roi, rất nhanh truyền đến tiếng chửi má nó. Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện một tù binh bị quyền cước đấm lên, trên người bị quất hơn mười roi, xương cốt cũng lộ ra hết.
Bọn họ ở nơi này là một tiểu đội, chỉ có ba mươi người, quân sĩ còn lại đều quất roi, ngược đãi tù binh gần đó. Lục Ly không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng xem tình huống, hẳn là tù binh này đi quá chậm? Sau đó một quân sĩ quất một roi, tù binh kia còn dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn hắn?
Đây là việc nhỏ, nhưng đối với đám người Hoàng Nha lại là chuyện lớn. Bọn họ phải hoàn toàn áp đảo đám chiến phu, nếu không về sau rất khó quản lý. Tất cả mọi người đều mệt hết, còn dễ dàng gặp chuyện không may.
Vô số cú quất roi, đội tù binh phía trước rất nhanh máu tươi đầm đìa. Roi này đặc chế đánh không chết người, nhưng mỗi lần đánh lên người đều đặc biệt đau đớn, giống như tiểu đao cắt vào thịt, dị thường khó chịu.
Hầu Tam nghe Lục Ly nói vậy, không có động thủ, đứng bên ngoài, Lục Ly đứng nhìn xa xa. Hoàng Nha quất một hồi, sợ đánh chết người thì ngừng lại.
Hắn liếc mắt nhìn toàn cảnh, thấy tù binh này không dám lộ ra ánh mắt thù hận, rất vừa lòng gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn quét qua, dừng lên người Hầu Tam và Lục Ly. Hắn nhướng mày nói:
- Các ngươi vì sao không qua đây?
Ý tứ của Hoàng Nha thật rõ ràng, muốn Lục Ly và Hầu Tam cũng đến quất roi. Hai người mới đến này rất không hiểu chuyện, bọn họ gia nhập quân đội làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ đến ăn cơm?
Lục Ly không nói chuyện, ánh mắt ra hiệu Hầu Tam. Hầu Tam trầm ngâm một lát, yếu ớt nói:
- Đại nhân, ta có chút... say máu!
Say máu!
Cái cớ này rất gượng ép, một võ giả sao còn say máu? Xem bọn Hoàng Nha là kẻ ngốc đùa giỡn sao. Hoàng Nha nổi giận, quất roi lên mặt Hầu Tam, để lại một vết máu chảy đầm đìa!
Hoàng Nha quất một roi, ánh mắt nhìn Lục Ly hỏi:
- Lục Tứ, ngươi cũng say máu sao?
Trong mắt Hoàng Nha đều là vẻ hung ác, nếu Lục Ly không cho hắn lý do đàng hoàng, hắn chỉ có thể giáo dục hai người cách làm người. Hai người mới tới này xem ra không biết uy danh của Hoàng Nha hắn, về sau làm sao dẫn đội?
Lục Ly chắp tay nói:
- Đại nhân, ta không say máu, nhưng ta cảm thấy nên đối tốt với đám tù binh này một chút, dù sao bọn họ đang làm việc cho chúng ta. Một chút việc nhỏ cũng không tất yếu ngược đãi bọn họ. Bọn họ bị thương, cũng không thể giúp chúng ta làm việc, không phải sao?
- Không phải, đại gia ngươi!
Hoàng Nha bạo nộ, quất mạnh roi trong tay. Võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ lại dám dạy hắn làm việc? Xem ra hôm nay không đánh tên này chết khiếp, về sau hắn không thể tiếp tục lăn lộn ở đây.
Hoàng Nha muốn thị uy, Lục Ly sao lại không muốn thị uy chứ?
Hắn đến đây chỉ cư trú tạm thời, không phải đến làm sai vặt, chỉ cần áp đảo Hoàng Nha, về sau hắn sẽ sống khá giả hơn nhiều.
Cho nên, khi Hoàng Nha quất roi đến, hắn không tránh đi, cũng không đứng không bị đánh, mà vươn tay ra, nắm lấy roi, sau đó lực lượng cường đại của thân thể phóng thích ra, dùng sức túm mạnh.
Vù!
Hoàng Nha không nghĩ đến Lục Ly dám đánh trả? Trong tay truyền đến cự lực, roi thoát ly khỏi bàn tay, bị Lục Ly chộp vào tay.
- Thật can đảm?
Hoàng Nha giận tím mặt, nổi giận đi đến chỗ Lục Ly, muốn giáo huấn phi thường khắc sâu với Lục Ly. Lúc này, Lục Ly lại làm ra một hành động quỷ dị, hắn... xoay người bỏ chạy!
Không sai, hắn bay nhanh về phía sau, bỏ chạy nhanh như chớp. Hoàng Nha ngẩn ra, sau đó càng thêm giận dữ. Lục Ly căn bản không hề xem trọng hắn? Trong mắt không hề có đội trưởng này?
Hoàng Nha gần như không do dự gì, đuổi nhanh theo Lục Ly. Hôm nay không đánh Lục Ly bẹp dí trên mặt đất, hắn sẽ không còn là Hoàng Nha. Hoàng Nha là Tam Kiếp hậu kỳ, tốc độ cũng không tồi, đuổi theo trong phút chốc.
Nhưng đuổi theo hơn mười lý, hắn phát hiện Lục Ly ngừng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt đều là vẻ đùa cợt. Nhìn thấy ánh mắt này của Lục Ly, Hoàng Nha sắp tức điên rồi.
Vù!
Trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, hung hăng bổ lên bờ vai Lục Ly. Hắn muốn chặt đứt một bàn tay của Lục Ly, khiến hắn nhớ kỹ, khiến hắn hiểu được đội trưởng này không dễ chọc.
Khóe miệng Lục Ly cười nhạt, cũng không tránh né, cứ đứng như vậy, mặc cho Hoàng Nha bổ tới. Không thể không nói chiến lực của Lục Ly cũng tương đối, trên chiến đao tỏa sáng bốn loại hào quang, dung hợp bốn loại chân ý với nhau.
Lục Ly vẫn không tránh né, mặc cho đao kia bổ lên người hắn. Một tiếng nổ vang nặng nề vang lên, thân mình bị đánh lui hơn mười thước, chiến giáp trước ngực vỡ vụn, nhưng trên da chỉ để lại vết máu nhàn nhạt, cũng chỉ tróc da một chút.
Ách?
Hoàng Nha kinh ngạc, Lục Ly vừa rồi không trốn khiến hắn hơi ngây ngốc. Giờ đây còn nhìn thấy cảnh tượng này, càng thêm kinh ngạc. Hắn sợ run lên, thân mình Lục Ly lóe sáng, vọt lại, tốc độ nhanh đến mức dọa sợ Hoàng Nha. Chỉ thấy Lục Ly lóe lên, vươn tay đặt trên cổ hắn.
Trong con ngươi Lục Ly lạnh lùng như băng, sát khí trên người tràn ngập, ánh mắt không chút cảm xúc. Hoàng Nha nhìn thấy mà cả người phát lạnh. Loại ánh mắt này hắn từng nhìn thấy, có một lần Tù Binh Doanh bạo động, Tạ trưởng lão tọa trấn nơi này, ra tay giết mấy ngàn người, ánh mắt này giống nhu đúc ánh mắt của Lục Ly.