Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bị Lục Ly dắt lên như xách gà, tay chân Hoàng Nha đều có thể cử động, nhưng hắn không dám động chút nào. Hắn tin nếu hắn dám xằng bậy, giây tiếp theo, hắn sẽ biến thành một cái thi thể.
- Hoàng Nha, ngươi nghe đây!
Lục Ly lạnh như băng nói:
- Ta đến nơi này muốn tìm nơi an tĩnh tu luyện, không muốn gây sự, ngươi đừng bức ta, con người ta bị bức nóng nảy, cái gì cũng làm được. Nếu ngươi đối với ta hữu hảo, ta sẽ xem ngươi là đội trưởng của ta, nếu đối với ta không hữu hảo, giết chết ngươi vẫn thật đơn giản, hiểu không?
- Hiểu, hiểu, hiểu!
Hoàng Nha gật đầu như gà mổ thóc, giờ đây hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận, Lục Ly vì sao phải chạy? Lục Ly là không muốn vả mặt hắn trước nhiều người, không muốn hắn mất mặt.
Nghĩa là, Lục Ly thật sự muốn ẩn mình tu luyện, không muốn gây chuyện, nhưng nếu chọc hắn thì hậu quả quả thật nghiêm trọng.
- Ừm, như vậy mới ngoan!
Lục Ly thả Hoàng Nha ra, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
- Hoàng đội trưởng, làm tốt vị trí đội trưởng của ngươi, không có việc gì thì đừng làm phiền ta. Ta sẽ không gây ra phiền phức gì cho ngươi, hiểu chứ. Mặt khác... nhắc nhở ngươi một câu, đối tốt với đám tù binh kia chút đi, ta cảm giác sắp xảy ra chuyện rồi. Xảy ra chuyện, ai ngược đãi bọn họ, kết cục sẽ thật thảm!
Ách...
Hoàng Nha thấy Lục Ly lật mặt nhanh hơn lật sách, hơi không thích ứng kịp. Nghĩ đến lời hắn nói, trong lòng lộp bộp, giống như thật như vậy, gần đây tù binh rất không ổn định, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
- Đi thôi, đừng để các huynh đệ đợi lâu, đợi lát nữa ta phối hợp ngươi diễn trò.
Lục Ly tiếp tục vỗ bả vai Hoàng Nha. Trên mặt Hoàng Nha lộ ra tươi cười khó coi hơn khóc. Hắn cũng biến sắc thật mạnh, lập tức diễu võ dương oai đi về trước, nhưng cước bộ vẫn hơi run.
Về phía trước, Hoàng Nha xoay người liếc nhìn Lục Ly, nhìn thấy vẻ mặt kinh thán và sợ hãi của hắn, thầm khen Lục Ly thật biết diễn, cũng quả thật nể tình. Cộng thêm chiến giáp Lục Ly vỡ vụn, mặt ngoài thoạt nhìn thật bị hắn hung hăng giáo huấn một trận.
- Lục Tứ, bởi vì ngươi còn người mới, lần này chỉ giáo huấn ngươi một chút. Nếu còn có lần sau, bản đội trưởng nhất định phế ngươi đi, biết không?
Hoàng Nha hừ lạnh nói, ánh mắt vẫn nhìn sang Lục Ly, sợ Lục Ly tức giận. Lục Ly rất phối hợp cúi đầu khom lưng nói:
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân về sau không dám nữa, tuyệt đối không dám.
- Hừ, đi thôi!
Hoàng Nha ngẩng cao đầu hành tẩu về trước. Nhóm tù binh cũng đứng lên tiếp tục đi tới, quân sĩ còn lại nhìn Lục Ly và Hầu Tam bằng ánh mắt đùa cợt và khinh miệt.
Ha hả!
Chỉ có Hầu Tam cười lạnh vài tiếng, chiến lực của Lục Ly hắn thật rõ ràng, hơn nữa trên người Lục Ly cũng không có chút thương tích nào. Lúc Hoàng Nha nói chuyện còn không nhìn liếc nhìn Lục Ly, hắn còn có thể không hiểu sao? Thật rõ ràng Lục Ly đã đánh xong Hoàng Nha, hai người đang diễn trò.
Hầu Tam lặng yên giơ ngón cái với Lục Ly, Lục Ly tát lên gáy hắn. Hầu Tam nhếch miệng cười ngây ngô, càng thêm bội phục Lục Ly.
Đưa tù binh đi vào trong quặng mỏ, Lục Ly thấy được Viêm Hỏa Tinh, nóng đến mức hắn cũng hơi thống khổ, có hơi không đành lòng nhìn xem.
Dưới nền đất có một quặng mỏ Viêm Hỏa thật lớn, bên trong đều là ngọn lửa đỏ sậm. Thân thể Lục Ly cường đại như thế đều cảm thấy như bị thiêu cháy. Đám tù binh này lại bị ép khai quật quặng mỏ. Nếu không thể đào ra một trăm viên Viêm Hỏa Tinh, tù binh sẽ mãi ở trong, có lẽ sẽ bị chết cháy.
Tù binh chết thật nghiêm trong, còn có tự sát, tù binh mỗi ngày đều chết đi, mấy hố to không đáy trong quặng mỏ đều là thi thể.
Tiễn tù binh xuống, phía dưới có người trông giữ, đám người Lục Ly không lập tức trở về, mà nghỉ ngơi tại chỗ, chờ thêm một thời gian, đưa tù binh hoàn thành nhiệm vụ lên. Về sau bọn Lục Ly còn phải thay ca, xuống dưới trông coi tù binh.
Nhiệm vụ của bọn họ là trông coi tù binh, đốc thúc bọn họ đào móc Viêm Hỏa Tinh. Tuần tra xung quanh, bởi vì nhân thủ không đủ, cho nên gần như mỗi ngày đều làm việc, không có thời gian tu luyện nghỉ ngơi.
- Đi lên, tuần tra đi!
Bọn họ nghỉ ngơi nửa canh giờ, Hoàng Nha trầm quát, nhìn thấy mọi người biếng nhác, hắn lập tức chửi ầm lên, một đám người chỉ có thể đứng lên, tuần tra gần đó.
- Đại nhân, thân thể ta có hơi không thoải mái, ta muốn nghỉ ngơi!
Lục Ly muốn tu luyện, hầm ngầm này quá lớn, tuần tra vài vòng đã mất nửa ngày, hắn tự nhiên không vui. Hoàng Nha nghe hắn nói như vậy, hơi ngẩn ra, nghĩ nghĩ nói:
- Thật sự không thoải mái? Muốn về nghỉ ngơi hay không?
Ách?
Mấy chục quân sĩ nhìn Hoàng Nha như nhìn thấy quái vật, khi nào thì Hoàng Nha dễ nói chuyện như vậy? Trước kia nếu có người nói vậy, sợ là bị roi quất ngã rồi.
- Vì thì tốt quá, đa tạ đại nhân!
Lục Ly vỗ vỗ mông, đứng lên, nhanh chóng rời khỏi, lưu lại một đám quân sĩ hai mặt nhìn nhau. Càng khiến mọi người khiếp sợ, Hoàng Nha không có hành động gì, ngược lại giống như không nhìn thấy...
Lục Ly trở về nơi ở, tuy chỉ là nhà trệt, điều kiện hơi kém, nhưng tốt xấu gì cũng một người một phòng, điều này khiến Lục Ly thoải mái, không bó buộc. Nếu ở một phòng với một đám người, Lục Ly sẽ thật phiền chán.
Trở lại phòng, Lục Ly lập tức bế quan tu luyện, vừa tu luyện thần lực, vừa tu luyện linh hồn, đồng thời dùng thần dược luyện thể. Hắn đến phía trước, nhặt một ít thần dược, nhưng đều là thần dược bình thường, đối với hắn hiện tại, tốc độ tăng trưởng hơi chậm, có chút còn hơn không, có thể tăng lên một chút đã tốt rồi.
Đi lên con đường thần thể vô thượng phi thường khó khăn, bởi vì càng về sau sẽ càng khó, tài nguyên đòi hỏi sẽ gia tăng theo bội số.
Nếu chia thần thể vô thượng làm chín cấp, cấp thứ nhất cần một thần nguyên, cấp hai cần mười khối, cấp thứ ba cần ngàn khối... tới thứ bảy, tới thứ tám, phỏng chừng cần gần trăm vạn khối!
Thần nguyên chỉ là một cách nói, đại biểu là tài nguyên, Lục Ly tu luyện đến giờ tiêu phí bao nhiêu tài nguyên? Tiêu hao bao nhiêu thần dược thiên địa? Về sau muốn thần thể đại thành cũng không biết còn cần bao nhiêu tài nguyên chồng chất.