Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2979 - Chương 2966: Ngư Ông Đắc Lợi?

Bất Diệt Long Đế Chương 2966: Ngư ông đắc lợi?

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Nguyệt Cầm không đứng dậy nổi, chỉ có thể bị động chịu công kích. Nàng bằng vào mảnh vỡ Thánh Binh, có thể miễn cưỡng chặn lại công kích của Hạ Thiên Thành. Nhưng mỗi lần công kích đều sẽ bị thương, dư âm của công kích sẽ chấn thương nàng.

- Hắc hắc!

Thần niệm Hạ Thiên Thành tra xét được hơi thở Tô Nguyệt Cầm càng ngày càng yếu, trong mắt hắn càng lúc càng hưng phấn. Nếu tiếp tục như vậy, không đến vài lần công kích, Tô Nguyệt Cầm sẽ hôn mê. Đến lúc đó, hắn vừa đoạt được người vừa đoạt được Thánh Binh.

Rầm rầm rầm!

Hắn càng thêm liều mạng, liên tục phóng ra ba lượt công kích. Tô Nguyệt Cầm cũng cảm giác sắp hôn mê. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ ngoan độc. Nàng điên cuồng vận chuyển thần lực trong cơ thể, Thiên Vũ Kiếm sáng lên một luồng hào quang kinh thiên. Ánh sáng mờ đầy trời phóng lên cao, một kiếm quang khủng bố bắn mạnh ra.

Sau một khi phóng thích một kích này, Tô Nguyệt Cầm lập tức hôn mê. Ý niệm trong đầu nàng trước lúc hôn mê là nếu không thể một kích đánh chết Hạ Thiên Thành, vậy nàng liền xong đời.

Hả?

Hạ Thiên Thành trăm triệu không ngờ Tô Nguyệt Cầm lại còn có dư lực phóng thích một kiếm khủng bố như thế? Hắn kinh hoàng né tránh, nhưng vẫn muộn một chút. Từng luồng sáng mờ giảo sát hắn, hư không chấn động từng tầng, từng khí tức hủy diệt tràn ngập, bên trong linh hồn hắn hiện lên nguy cơ trí mạng.

- Hư Không Thuẫn!

Ánh mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, giờ đây đã không lui lại được, hắn chỉ có thể đánh bừa. Đột nhiên đập ra hai nắm đấm, trong hư không xuất hiện từng gợn sóng. Không gian dao động, ngưng tụ thành một tấm chắn cường đại. Đây là một trong những tuyệt kĩ khác của hắn, lợi dụng lực hư không phòng ngự công kích cường đại.

Bất kì công kích cường đại nào, đều phải nhờ vào lực thiên địa, một người dựa vào lực lượng của mình, chung quy vẫn có hạn. Chỉ có nhờ vào lực thiên địa mới có thể hình thành công kích và phòng ngự cường đại.

Chân ý này, thần thông này, thần thuật này, rất nhiều đều nhờ vào lực thiên địa, như vậy hình thành công kích mới đủ cường đại và hung mãnh.

Rầm rầm rầm!

Hư Không Thuẫn phi thường cường đại, nhưng thần uy Thánh Binh khủng bố thế nào? Đây còn là một kích liều mạng cuối cùng của Tô Nguyệt Cầm. Hư Không Thuẫn bị hắn đánh nát, sau đó thân mình Hạ Thiên Thành bay ra ngoài như bao tải, toàn thân máu tươi đầm đìa, nện mạnh lên đỉnh núi phía xa.

Ầm!

Tòa núi lớn xa xa bị một kiếm bổ trúng, trực tiếp dập nát. Bụi mù cuồn cuộn đầy trời, che thiên lấp nhật. Cả mặt đất đều run lên, hung uy tràn ngập khắp nơi.

Vù!

Cùng lúc đó, trong đám mây bên kia, Thiên Tà Châu phóng ra, Lục Ly trốn khỏi Lôi Vân Trận. Hắn vốn định lập tức đào tẩu, sau khi phát hiện một kiếm kinh thiên này, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thần niệm quét tới, thần tình chấn động.

Tô Nguyệt Cầm hôn mê, một kích cuối cùng thiếu chút nữa giết chết Hạ THiên Thành. Hiện giờ Hạ Thiên Thành không chết, bị đập lên đỉnh núi, nửa thân mình mất đi, vô cùng thê thảm.

- Chuyện này…

Lục Ly phát hiện trước mặt hắn xuất hiện cơ hội trời ban. Hắn có thể đánh chết Hạ Thiên Thành đang bị thương nặng, sau đó… giành lấy Thiên Vũ Kiếm, thậm chí bảo vật trên người Tô Nguyệt Cầm đều có thể cướp sạch.

- Làm thôi!

Hắn chỉ chần chờ một chút, thân mình liền nhẹ nhàng đi qua, trong tay xuất hiện một khối thiết khối màu đen, hắn muốn một kích đánh chết Hạ Thiên Thành!

- Ha hả, tiểu tặc, chỉ bằng ngươi còn muốn ngư ông đắc lợi?

Hạ Thiên Thành phi thường thảm hại, máu trong miệng không ngừng trào ra, Lục Ly có thể trốn ra ngoài khiến hắn thật kinh ngạc. Nhưng nhìn Lục Ly công kích hắn, hắn đùa cợt nở nụ cười. Tuy hắn bị thương nặng, nhưng không phải nhân vật như Lục Ly có thể giết chết hắn.

Vù!

Tay hắn sáng lên, đánh ra hư không, hắn lại chuẩn bị phóng thích Hư Không Thuẫn, ngăn trở công kích này của Lục Ly, lại ra tay đánh chết Lục Ly.

Ầm!

Thần thiết trong tay Lục Ly sáng lên, một luồng thần uy mênh mông tràn ra, cơ thịt trên mặt Hạ Thiên Thành run run, kinh hô:

- Lại mảnh vỡ Thánh Binh?

Đầu năm nay, mảnh vỡ Thánh Binh rơi rụng đầy đất sao? Vì sao một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ như Lục Ly, một quân sĩ Tù Binh Doanh còn có mảnh vỡ Thánh Binh?

Ầm!

Vấn đề này hắn nghĩ không ra, cũng không có thời gian suy nghĩ. Lục Ly cầm thần thiết, vỗ mạnh lên, trực tiếp đập vỡ Hư Không Thuẫn, sau đó đập đầu Hạ Thiên Thành thành thịt nát.

Lão ma một thế hệ, Hạ Thiên Thành, đã chết!

Đánh chết Hạ lão ma, nhưng không có thu hoạch quá lớn. Bởi vì trên người lão ma không có bảo vật, mặc dù có một thân thần kỹ, nhưng không cách nào học được.

Lục Ly thu vào không gian giới của lão ma, tra xét phát hiện quả nhiên không có gì bên trong. Nhưng có thể đánh chết một võ giả Tứ Kiếp, Lục Ly vẫn cảm giác rất có thành tựu.

Thân mình hắn bay đi, ánh mắt trở nên nóng rực, thần niệm tập trung lên thanh Đoạn Kiếm trong tay Tô Nguyệt Cầm. Tuy là bị gãy, nhưng là phi thường cường đại và quý giá.

Cướp đoạt bảo vật của người khác, nội tâm Lục Ly không có chút cảm giác tội lỗi. Thế giới này chính là như thế, nếu hắn hiển lộ ra bảo vật, khẳng định sẽ có một đám người đến cướp đoạt.

Giống như chuyện hắn có Cửu Kì Sơn và mảnh vỡ Thánh Binh nếu truyền ra ngoài, vậy tử đệ Địa Ngục Phủ đều sẽ động thủ với hắn. Mọi người cả La Sát Hải sẽ đến đuổi giết hắn.

Hắn và Tô Nguyệt Cầm không có nửa điểm quan hệ, tự nhiên sẽ không bởi vì nàng là nữ tử mà thương hoa tiếc ngọc. Hắn không đánh chết Tô Nguyệt Cầm, không khinh nhờn nàng, đã xem như rất có nguyên tắc, cướp đoạt bảo vật không có gì đáng trách.

Lục Ly cũng là làm như vậy, thân mình hắn bay đi, đi đến vùng phế tích kia. Vùng núi non kia đều bị nổ nát, nơi nơi đều là đá vụn, trước mắt tan hoang.

Tô Nguyệt Cầm bị bùn đất dính đầy mặt, vốn là một đại mỹ nhân, hiện giờ lại phi thường chật vật, một thân đều là máu, bùn đất và máu trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn như một tên ăn mày.

Cho dù rất chật vật, nhưng dáng người của Tô Nguyệt Cầm vẫn thật nổi bật, còn có gương mặt bẩn thỉu kia vẫn thật mê người. Lục Ly đứng bên cạnh nàng, nội tâm không chút dao động, nữ nhân nếu không có nội tại tốt đẹp, bề ngoài xinh đẹp thế nào, trong mắt hắn chỉ là bộ xương khô hồng phấn.

Bình Luận (0)
Comment