Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vù!
Hắn nắm tay Tô Nguyệt Cầm, Đoạn Kiếm màu đen trong tay tản ra hắc quang nhàn nhạt, đó là thần quang chỉ có ở Thần Binh.
Vù vù vù!
Ngay lúc này, xa xa đột nhiên vang lên vài tiếng phá không, bốn điểm đen cuối không trung rất nhanh đến gần.
Mẹ nó!
Lục Ly nhìn lướt qua, biến sắc, bốn chiến thuyền đang đến đây. Có thể đến nhiều chiến thuyền như vậy, khẳng định sẽ có cường giả. Những chiến thuyền này rất rõ ràng là của Địa Ngục Phủ, là viện quân từ trong Diêm Vương Thành đến.
- Làm sao bây giờ?
Trong nháy mắt, ý niệm hiện lên trong đầu Lục Ly. Hắn hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất là đoạt Đoạn Kiếm bỏ chạy, có thẻ chạy thoát hay không trời mới biết.
Dù sao Thiên Vũ Kiếm khẳng định rất quan trọng với Địa Ngục Phủ. Cho dù hắn ra khỏi biển, cũng sẽ bị vô số cường giả đuổi giết.
Bốn chiến thuyền, bên trong có bao nhiêu cường giả? Có võ giả Tứ Kiếp tốc độ cường đại, hắn phỏng chừng trốn không lâu, lập tức bị bắt giữ, đánh chết.
Một con đường khác là lưu lại bất động, còn có thể nói là hắn đánh chết Hạ Thiên Thành, nghĩa là cứu Tô Nguyệt Cầm. Hắn là người của Tù Binh Doanh, thân phận này không có vấn đề, tội đào tẩu lúc trước hẳn là có thể xí xóa.
Nhưng Tô Nguyệt Cầm dường như không hề hữu hảo với hắn? Lỡ như sau khi Tô Nguyệt Cầm tỉnh lại, tìm hắn tính sổ, đến lúc hắn cũng không có món ăn ngon để ăn.
Kỳ thật còn con đường khác, đó là kèm hai bên Tô Nguyệt Cầm đào tẩu. Người của Địa Ngục Phủ sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn càng nhiều cường giả đuổi giết hắn.
Giữa đất đèn, hỏa hoa, trong đầu Lục Ly chuyển động nhanh, cuối cùng lựa chọn ở lại.
Bảo thủ một chút càng tốt, bởi vì hắn không có nắm chắc đào tẩu. Có quá nhiều cường giả Địa Ngục Phủ. Thực lực của đám người La Sa cường đại như vậy, giống như có thể thoải mái bị đánh bại, chút thực lực ấy của hắn tính là cái gì?
Hắn đi về trước vài bước, trong tay lấy ra chiến đao Thiên Biến Đỉnh hóa thành, vẻ mặt đề phòng, nhìn chiến thuyền đến gần. Bộ dáng hắn như đang hộ chủ, liều chết xông pha, thoạt nhìn như hộ vệ của Tô Nguyệt Cầm.
Vù!
Không quá lâu, chiến thuyền kéo gần khoảng cách lại, hơn mười luồng thần niệm cường đại quét đến. Sắc mặt Lục Ly đại biến, nội tâm âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi hắn dám cướp đoạt Thiên Vũ Kiếm đào tẩu, khẳng định hữu tử vô sinh. Bên trong hơn mười thần niệm, hắn có thể cảm nhận ít nhất có sáu người mạnh hơn La Sa, còn lại thì không khác biệt lắm.
Nghĩa là, hơn mười mấy cường giả Tứ Kiếp đến đây. Tốc độ hắn có thể sánh với Tứ Kiếp sơ kì, nhưng nếu bị nhóm người này đuổi giết, hắn tuyệt đối chết không chỗ chôn.
Vù!
Chiến thuyền chưa tới gần, hơn mười thân ảnh bay vụt như chim diều hâu, chiến đao trong tay Lục Ly sáng lên, gầm lên:
- Người nào tới? Lập tức lui về phía sau, nếu không, giết không tha.
Ách…
Mười mấy cường giả hơi ngây người, một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ lại dám rống lớn với bọn họ? Người này điên rồi sao?
Mười mấy cường giả không để ý hắn, thần niệm tập trung vào Tô Nguyệt Cầm, thấy nàng không chết, toàn bộ như trút được gánh nặng.
Hả?
Rất nhanh có người phát hiện ra thi thể Hạ Thiên Thành, mấy người kinh nghi, bọn họ đều là lão giả sống lâu đời, chỉ nhìn quát qua thi thể đã có thể nhìn ra Hạ Thiên Thành là võ giả Tứ Kiếp, hẳn là một trong cường giả đào tẩu khỏi Tù Binh Doanh.
- Tránh ra!
Một lão giả dừng trước người Lục Ly, thấy thần tình Lục Ly đề phòng nhìn bọn họ, hơi bất mãn hừ lạnh, võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ này sao không hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ không nhận ra bọn họ?
- Không cho!
Vẻ mặt Lục Ly quật cường đứng lên, trên người cuồn cuộn sát khí, hắn đỏ mắt nói:
- Muốn giết thần nữ, bước qua thi thể của ta trước.
Ngu ngốc…
Một đám cường giả trợn trắng mắt, nhìn Lục Ly như nhìn kẻ ngốc. Bọn họ đều là trưởng lão và đường chủ của Địa Ngục Phủ, bọn họ tới cứu viện Tô Nguyệt Cầm, Lục Ly lại xem bọn họ là địch nhân?
- Làm càn!
Trong chiến thuyền bay ra một đội quân sĩ, một thống lĩnh từ xa trầm giọng nói:
- Đây đều là trưởng lão của Địa Ngục Phủ chúng ta, ngươi lại dám mạo phạm bọn họ? Ngươi xứng sao? Vì sao xuất hiện ở đây? Thần nữ vì sao chịu thương thế nặng như vậy?
Vù!
Thân mình một lão bà chợt lóe lên, đến bên người Tô Nguyệt Cầm, bế nàng lên, lập tức đút đan dược cho nàng, Lục Ly tỏ ra “hoài nghi” nhìn quét vài lần, vẫn có chút không tin nói:
- Các ngươi thật sự không phải địch nhân? Là trưởng lão của Địa Ngục Phủ chúng ta?
Hừ!
Một lão giả cường đại hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, Lục Ly nhìn không hiểu, nhưng biết mình trình diễn đến đây được rồi, lập tức quỳ một gối nói:
- Tham kiến trưởng lão, tham kiến chư vị đại nhân, Lục Tứ lỗ mãng rồi, mạo phạm chư vị đại nhân, mong trách phạt.
- Ngươi không biết vô tội!
Lão giả tóc đỏ cường đại nhất, phất tay áo nói:
- Đứng lên đi, ngươi gọi là Lục Tứ? Nói hết tình huống ra đi!
- Dạ!
Lục Ly đứng dậy, thần tình cung kính bắt đầu nói rõ tình huống, từ lúc tù binh bạo động bắt đầu. Đương nhiên hắn vẫn nói Mạc Mặc trốn trước, đội trưởng bọn họ mới để bọn họ trốn.
Chuyện sau đó cũng không nói rõ ràng, chỉ nói hắn chạy trốn đến nơi này, phát hiện Tô Nguyệt Cầm và Hạ Thiên Thành đại chiến. Hai người hợp lại, lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn liều mạng đánh chết Hạ Thiên Thành, bảo hộ thần nữ, chờ đợi viện quân.
Ách!
Lão giả tóc đỏ hơi kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi. Trương lão cũng đồng dạng như thế, Hạ Thiên Thành là ai, đó là cự long, há có thể để dã cẩu nho nhỏ như Lục Ly cắn chết?
Lục Ly nhìn ra hoài nghi của mọi người, thân mình bay lên trời, bay đến một tòa núi lớn, đập ra một quyền, trực tiếp nổ nát cả tòa núi lớn.
- Thần thể vô thượng, khó trách…
Đám trưởng lão hơi gật đầu, chuyện này có thể giải thích. Chờ sau khi Lục Ly bay trở về, lão giả tóc đỏ mở miệng nói:
- Lục Tứ, ngươi cứu viện thần nữ có công, sau khi trở về sẽ có trọng thưởng. Người Nội Vụ Phủ Diêm Vương Thành là phế vật sao? Quân sĩ trung thành dũng cảm như thế lại đưa đi Tù Binh Doanh làm một tiểu quân sĩ?