Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Quân sĩ trung thành dũng cảm?
Lục Ly cảm giác trên mặt nóng lên, nội tâm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất trong thời gian ngắn hắn vẫn thật an toàn. Chỉ cần Tô Nguyệt Cầm sau khi tỉnh lại không tìm hắn gây sự thì mọi sự đại cát.
Lục Ly diễn trò thật đúng chỗ, các trưởng lão thật sự tin tưởng hắn là quân sĩ trung thành dũng cảm. Nhưng chỉ cần Tô Nguyệt Cầm tỉnh lại, cục diện này tự nhiên sẽ nghịch chuyển. Tô Nguyệt Cầm rõ ràng Lục Ly nhiều lần thấy chết không cứu, một mình đào tẩu.
Nhưng xem tình huống của Tô Nguyệt Cầm, không đến nửa tháng là không thể tỉnh lại, phỏng chừng sẽ bị trực tiếp mang về Địa Ngục Thành. Một nhân vật nhỏ như Lục Ly nàng sẽ nhớ kỹ sao? Chỉ cần qua mấy tháng, việc này tự nhiên sẽ phai nhạt.
Lục Ly đánh cược vào chuyện này!
Hơn nữa, quả thật là hắn cứu Tô Nguyệt Cầm, nếu không phải hắn đánh chết Hạ Thiên Thành, Tô Nguyệt Cầm tránh không khỏi kết cuc bị bắt. Mặc kệ thế nào, tình nghĩa cứu người này nàng vẫn phải nhận. Nhưng nếu không chấp nhận, Lục Ly cũng sẽ không có biện pháp.
- Lão Lưu, các ngươi tiếp tục đuổi theo giết.
Lão giả tóc đỏ vung tay nói:
- Ta tự mình hộ tống thần nữ trở về, các ngươi tách ra mấy đội đuổi giết. Lần này không được để ai đào tẩu.
- Dạ!
Một đám người lần lượt lĩnh mệnh, lão giả tóc đỏ và lão bà bà mang theo Tô Nguyệt Cầm trở về chiến thuyền, sau đó chiến thuyền quay đầu bay đi.
- Lục Tứ phải không, đi theo chúng ta!
Một vài thống lĩnh vỗ bả vai Lục Ly, một tay dẫn Lục Ly bay đến chiến thuyền. Một quân sĩ bay lên, thu về thi thể của Hạ Thiên Thành.
Mấy chiến thuyền bay rất nhanh, một con thuyền bay đến Diêm Vương Thành, ba chiến thuyền còn lại đều tản ra truy kích. Lục Ly ở chiến thuyền, được một thống lĩnh dẫn đi vào trong khoang thuyền, còn là khoang thuyền giành cho một người.
Lục Ly cứu viện thần nữ là có công, còn được Tứ trưởng lão Địa Ngục Phủ gọi là quân sĩ trung thành dũng cảm. Mặt khác, Lục Ly tu luyện thần thể vô thượng, một quyền vừa rồi, uy lực mười phần, thống lĩnh này tự nhiên không dám khinh thường và chậm trễ.
Trong mắt thống lĩnh này, về sau Lục Ly sẽ có tiền đồ vô lượng. Chờ sau khi thần nữ tỉnh lại, khẳng định sẽ báo ân. Đến lúc đó, sẽ cho hắn vị trí phi thường cao. Ân nhân cứu mạng của thần nữ, ai dám đắc tội, ai dám chèn ép ức hiếp?
Thương thế Lục Ly còn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại, dù sao hắn cũng không chạy được, an nhàn nằm dưỡng thương trước rồi nói sau.
Chiến thuyền không phải chiến thuyền bình thường, phi thường lớn, người bên trong cũng rất nhiều, ước chừng có hơn một ngàn quân sĩ. Mỗi một chiến thuyền đều có một trưởng lão tọa trấn, còn có mấy đường chủ, cường giả như mây, có thể nói phi thường an toàn.
Tình cảnh của tù binh Lục Ly rất rõ ràng. Đám người La Sa hẳn đã xuất hải rồi. Như vậy tù binh còn lại cũng không đủ nhìn, chỉ cần gặp được đều có thể thoải mái trấn áp, giết chết.
Lục Ly trực tiếp tiến vào trạng thái cảnh mộng ảo, an nhàn tu luyện và chữa thương. Chiến thuyền rất nhanh phá không, tìm kiếm gần đó.
Rất nhanh chiến thuyền gặp tù binh, mấy vạn tù binh trốn, rất nhiều tù binh, tốc độ không đủ, hơn nữa chiến lực chưa khôi phục, thân thể phi thường suy yếu.
Vù vù vù!
Trưởng lão tọa trấn, nhóm đường chủ mang đội lao xuống, một đôi quân sĩ bay xuống, bắt đầu thiết huyết trấn áp. Chỉ cần chống cự, sẽ trực tiếp giết chết, không có đạo lý gì để nói.
Tù binh thật vất vả mới trốn được, làm sao có thể đầu hàng? Lỡ như đầu hàng, kết cục chờ đợi bọn họ chỉ là bị tra tấn đến chết. Vậy còn không bằng hiện tại chết đi. Cho nên, tù binh gặp được đều thật dũng mãnh, tử chiến đến cùng, cuối cùng bị oanh sát thành vụn thịt.
Mấy chiến thuyền chuyển động ở phụ cận, một đám tù binh bị đuổi giết, ngay cả tù binh núp dưới nền đất cũng bị tìm ra, đánh chết. Lần này Địa Ngục Phủ không chỉ xuất động những người này, còn có cường giả dẫn theo quân đội đi phong tỏa hải ngoại. Phỏng chừng lần này tù binh có thể chạy đi không nhiều lắm, ngoài cường giả như La Sa.
Mười bốn ngày!
Chiến thuyền chuyển động mười bốn ngày ở phụ cận, đánh chết ít nhất bảy tám ngàn tù binh. Phỏng chừng chiến thuyền còn lại cũng giết không ít. Sau khi đi vòng vài vòng, không còn phát hiện một tù binh nào.
Trưởng lão trên chiến thuyền ra lệnh mấy đường chủ mang đội bắt đầu lùng bắt cá lọt lưới. Bọn họ cưỡi chiến thuyền trở về, Lục Ly đi theo chiến thuyền, bay đến Diêm Vương thành.
Sau một ngày, chiến thuyền trở về Diêm Vương Thành, các trưởng lão rời khỏi, Lục Ly cũng bừng tỉnh. Thống lĩnh kia đánh thức hắn, cười tủm tỉm nói:
- Lục huynh đệ, thương thế khôi phục thế nào?
Thống lĩnh này hẳn cùng cấp bậc với Mạc Mặc, lại gọi hắn huynh đệ? Lục Ly có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hắn ngây ngẩn cả người, đứng dậy nói:
- Hồi bẩm đại nhân, khôi phục tương đối rồi.
- Đừng gọi đại nhân, ta tên là Hắc Đông!
Thống lĩnh cười nói:
- Nếu ngươi không chê cười, gọi một tiếng Đông ca đi. Lục huynh đệ, lần này ngươi phát tài rồi, vừa rồi Lưu trưởng lão phân phó, để ta báo cáo chuyện của ngươi cho Trần đường chủ, phỏng chừng ngươi rất nhanh sẽ được ban thưởng, vị trí thống lĩnh là không thoát khỏi tay.
Hả?
Lục Ly giả vờ mừng rỡ, nội tâm lại không có dao động quá lớn. Đối với hắn, đừng nói vị trí thống lĩnh, cho dù là trưởng lão cũng không có ý nghĩa. Hắn cũng không định cứ ngây ngốc ở La Sát Hải, hắn muốn đi Nghịch Long Cốc.
Hàn huyên vài cầu với thống lĩnh, thống lĩnh dẫn hắn xuống, trực tiếp đi Nội Vụ Đường. Ở ngoài Nội Vụ Đường, Hoắc Đông đi vào trước, sau một nén nhang, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói:
- Vào đi, Trần đường chủ muốn gặp ngươi. Ta ở tòa thành thứ sáu phía đông, có rảnh đến tìm ta uống rượu.
- Đa tạ Đông ca, nhất định, nhất định!
Lục Ly và Hoắc Đông khách sáo một lúc, đi vào Nội Vụ Đường, bên trong sau khi Trần đường chủ vẫn vùi mặt vào án bàn, nhưng lần này không để Lục Ly đợi lâu, sau một lát lập tức ngẩng đầu nói:
- Lục Tứ, lần này ngươi làm việc không tệ, không khiến Nội Vụ Đường chúng mất mặt. Tứ trưởng lão đều tự đích thân đến khen ngươi, đây là vinh quang của ngươi, người tới đây!