Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi thời gian dài như vậy, Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc hẳn cũng không đuổi giết hắn nữa rồi?
- Tiềm tu, nghĩ biện pháp khác phái người đi tìm hiểu Tần Chiến, Cam Lâm, còn có tin tức của lão nhân Tu La.
Lục Ly liếc nhìn Hầu Tam, Hầu Tam này thật ra là lựa chọn không tồi. Hắn nghĩ biện pháp kiếm chút thần thạch, là có thể để Hầu Tam tìm hiểu tin tức.
Lục Ly tự vấn một ngày, ngày hôm sau, mang theo Hầu Tam đi Nội Vụ Đường, bái kiến Trần đường chủ, cũng gặp phó thủ của hắn. Đó là một tráng hán trung niên, tuổi hẳn không nhỏ, chiến lực cũng là Tam Kiếp đỉnh phong, rất có uy nghi.
- Bái kiến thống lĩnh!
Phó thống lĩnh tên là Lí Kim, vẻ ngoài thật khách khí, nhưng trong xương tủy có hơi kiêu căng, rõ ràng có chút không phục. Hắn ở Địa Ngục Phủ gần trăm năm, hiện tại chỉ là một phó thống lĩnh. Lục Ly thoạt nhìn thật trẻ tuổi, lại trên cơ hắn, quan trọng nhất là cảnh giới của Lục Ly, chỉ là Nhị Kiếp Cảnh.
Thần thể vô thượng?
Thế giới này có rất nhiều thần thể vô thượng, nhưng chân chính đại thành có mấy người? Trong mắt Lí Kim, Lục Ly đang đi đường tắt, căn bản không có tiền đồ gì đáng nói. Hắn cũng mang thái độ hoài nghi với chiến lực của Lục Ly.
Lục Ly hơi gật đầu, không phản ứng lại Lí Kim, điều này khiến nội tâm Lí Kim thêm bạo nộ, cũng không dễ phát tác. Hai người ra bên ngoài, trực tiếp truyền tống đi Tù Binh Doanh.
Trở về sơn cốc, Lục Ly hơi cảm khái. Đi loanh quanh một hồi, lại trở lại chỗ cũ, lần này là rất nhiều gương mặt quen thuộc chưa từng thấy, thay thế là vô số gương mặt hoàn toàn mới.
Bên trong cũng không có quá nhiều tù binh, quân đội lại đến đông đủ, giờ đây đều chỉnh tề đứng trên quảng trường, chờ bọn Lục Ly đến.
- Tham kiến Lục thống lĩnh, tham kiến Lí thống lĩnh!
Một đám quân sĩ đều quỳ một gối, hành lễ, Lục Ly nhìn lướt qua, thấy một người quen. Hoàng Nha lại không bị giết chết, giờ đây còn trở về đơn vị, còn là đội trưởng.
- Đều giải tán, làm việc đi.
Khiến Lục Ly kinh ngạc là… hắn còn chưa nói, Lí Kim đã trực tiếp hạ lệnh. Diện mạo hắn rất có uy nghi, khí độ bất phàm, rất nhiều người sẽ giải tán theo bản năng.
Vù!
Ánh sáng trong mắt Lục Ly lóe lên, cánh tay vươn ra nhanh như chớp, một bàn tay tát lên mặt Lí Kim, Lí Kim ngẩn ra, không ngờ Lục Ly thật dám động thủ với hắn? Tốc độ Lục Ly phi thường khủng bố, hắn không kịp phản ứng, bị đánh bay ra ngoài.
Ầm!
Một kích này của Lục Ly dùng sáu bảy thành lực lượng, răng Lí Kim bị đánh bay mấy cái, mặt sưng phù như đầu heo, ngã nhào trên mặt đất, đứng lên phun ra một ngụm máu tươi.
Hầu Tam ngẩn ra, đám người Hoàng Nha trợn mắt há hốc mồm, vô số quân sĩ trợn tròn mắt.
Thống lĩnh mới tới này đang làm cái gì? Trực tiếp đánh phó thống lĩnh? Cho dù ra oai phủ đầu cũng không cần đánh phó thống lĩnh đi?
- Muốn chết!
Lí Kim giận tím mặt, trước mặt đám quân sĩ lại bị Lục Ly trực tiếp vả mặt, điều này làm hắn sao không phát cuồng. Torng tay xuất hiện một thanh trường kiếm, cuồng bạo vọt đến Lục Ly.
- Nơi này ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh?
Thân hình Lục Ly bất động, mặt lạnh nhìn Lí Kim, trầm quát:
- Ngươi muốn hạ phạm thượng sao? Người đâu, nếu Lí Kim muốn động thủ, trực tiếp giết chết.
Quân lệnh như núi, các quân sĩ này đều quen nghe theo lệnh làm việc. Rất nhiều quân sĩ không tự chủ lấy ra binh khí, đôi mắt Hoàng Nha vừa chuyển, lấy ra binh khí tập trung vào Lí Kim, sát khí đằng đằng quát lớn:
- Cẩn tuân lệnh thống lĩnh!
- Cẩn tuân mệnh lệnh thống lĩnh!
Mấy chục thủ hạ Hoàng Nha lấy binh khí ra, quát lớn. Toàn bộ mọi người đằng đằng sát khí tập trung vào Lí Kim. Nếu Lí Kim dám động thủ, sợ là đám quân sĩ này đều sẽ động thủ giết chết hắn.
Lục Ly biết Lí Kim khẳng định sẽ không phục, không chỉ có Lí Kim, phỏng chừng rất nhiều quân sĩ đều sẽ không phục. Cho nên, nếu hắn muốn an nhàn lăn lộn ở đây, vậy phải lập uy, phải khiến mọi người chịu phục, không áp đảo các quân sĩ, về sau làm sao dẫn dắt đội ngũ?
Lí Kim là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng chỉ là Tam Kiếp bình thường. Người như vậy, Lục Ly có thể thoải mái trấn áp. Không nói cái gì, chỉ bằng thân thể, hắn có thể áp chế hắn. Hôm nay vả mặt hắn trước mặt đám quân sĩ, hắn chỉ muốn lập uy, muốn mọi người biết, nơi này ai là lão Đại.
Hoàng Nha thật thông minh, hắn biết Lục Ly rất mạnh, hiện tại Lục Ly là thống lĩnh, lúc trước hắn và Lục Ly xem như có chút giao tình, giờ đây tự nhiên sẽ ôm đùi. Đắc tội một phó thống lĩnh thì sợ cái gì? Lục Ly chính là thống lĩnh.
- Cẩn tuân mệnh lệnh thống lĩnh!
Sau khi đám người Hoàng Nha quát lên, càng nhiều quân sĩ lấy ra binh khí, tập trung vào Lí Kim. Quân đội đều có quản lý nghiêm khắc, quân lệnh như núi, Lục Ly là lão Đại nơi này, bọn họ tự nhiên phải nghe lệnh Lục Ly.
Lí Kim thật xấu hổ, ánh mắt hắn hơi đỏ lên, ở Địa Ngục Phủ gần trăm năm nay, còn chưa từng bị người khác ức hiếp như vậy. Hắn hận không thể một kiếm đâm chết Lục Ly. Nhưng lí trí nói cho hắn, giờ đây tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ bị đám quân sĩ này vây sát.
Hắn ở Thành Phòng Quân nhiều năm, biết quân sĩ chỉ nghe quân lệnh. Nếu hắn dám xằng bậy, đám quân sĩ này sẽ không khách khí, trực tiếp giết chết hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể oán hận nhìn Lục Ly nói:
- Lục thống lĩnh, Lí mỗ đã làm sai cái gì? Ngươi vì sao trực tiếp đánh ta? Nếu không có lời giải thích, cho dù đi gặp trưởng lão, ta cũng sẽ không chịu để yên.
Lí Kim thật oán giận, vẻ mặt không phục, lòng đầy căm phẫn. Giống như một đứa nhỏ vô tội bị phụ thân đánh, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm.
- Làm sai cái gì?
Lục Ly hừ lạnh, nói:
- Ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh? Nơi này ngươi lớn nhất hay ta lớn nhất? Việc này ngươi muốn đi nơi nào nói thì cứ tùy tiện đi nói đi. Hiện tại cũng có thể đi gặp trưởng lão khiếu nại!
- Ngươi...
Lí Kim á khẩu không biết trả lời thế nào, không biết phản bác ra sao, việc này thật là lỗi của hắn. Hắn chỉ muốn lập uy, ức hiếp Lục Ly còn nhỏ tuổi, nghĩ ngăn chặn hắn, về sau ở đây hắn là lão Đại.