Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ cần trong sơn cốc không xuất hiện náo động, việc còn lại bọn họ đều sẽ không quản.
Mấy ngày kế tiếp Lục Ly bề bộn nhiều việc, thân là thống lĩnh, hắn không thể không quản lý. Bận rộn mấy ngày nay là vì thoải mái về sau. Hắn phải lập quy tắc, để cho tù binh thực hiện nghiêm cẩn các quy tắc.
Mỗi ngày hắn đều mang theo Hầu Tam bên người, đây là đối trưởng trọng điểm hắn bồi dưỡng. Về sau hoàn mỹ chấp hành ý chí của hắn, thay hắn quản lý Tù Binh Doanh. Mặt khác, Hoàng Nha cũng biết làm việc, Lục Ly cũng trọng điểm bồi dưỡng, chung quy vẫn cần vài người làm việc, nếu không hắn sẽ mệt chết.
Trước mắt, tù binh chỉ có mấy ngàn người, không có cường giả, phi thường dễ quản lí. Lục Ly cũng cường điệu quy củ, chỉ cần tù binh nghe lời, không được đánh mắng, còn cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi. Mặt khác, Lục Ly truyền lại một tín hiệu cho tất cả tù binh... hắn sẽ đi Trưởng Lão Đường, xin thời gian đi lính của tù binh, cân nhắc theo tội trạng để xác định mức hình phạt. Tỷ như đi lính mười vạn năm, một vạn năm, mấy ngàn năm,... nếu biểu hiện tốt còn có thể giảm hình phạt.
Loại chuyện này, Lục Ly tự nhiên không làm chủ được, hắn cũng biết rất khó trình báo. Hắn làm như vậy để tạo hy vọng cho đám tù binh, một người một khi có hy vọng mới có thể kiên cường sống sót, bằng không ngày qua ngày khổ dịch, sẽ khiến bọn họ tìm chết hoặc bạo động.
Lục Ly truyền tín hiệu này ra ngoài, nhóm tù binh lập tức trở nên hưng phấn, cộng thêm khoảng thời gian này Lục Ly nghiêm khắc yêu cầu, quân đội đã không tự đánh ngược đãi, làm nhục bọn họ. Tinh thần nhóm tù binh rõ ràng tốt hơn nhiều, hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều.
Hầu Tam gần đây rất thần khí, tuy không có chức vị, nhưng đi theo bên người Lục Ly, là tiểu đệ của Lục Ly. Tất cả đội trưởng đều nịnh bợ hắn, điều này khiến hắn cảm giác phi thường sảng khoái.
Hắn rất rõ ràng địa vị của mình, Lục Ly cần hắn làm việc, nếu làm việc không tốt, Lục Ly sẽ trực tiếp đưa hắn đến quặng mỏ Viêm Hỏa...
Cho nên hắn phi thường có trách nhiệm trong khi làm việc, quan hệ với mấy đội trưởng cũng trở nên tốt hơn, đối đãi với tù binh không mất đi uy nghi nhưng cũng không ngược đãi bọn họ.
Nửa tháng sau, càng nhiều tù binh triệu tập lại đây. Những tù binh này đều là đi lính ở nơi khác, đến nơi này, bọn họ cảm giác nơi này là thiên đường. Cộng thêm ảnh hưởng đã từng bị tù binh, đều thật ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian này, Li Kim cũng rất bề bộn, trong lòng hắn hẳn rất khó chịu, nhưng hắn đánh không lại Lục Ly, cộng thêm tất cả quân sĩ đều nghe lời Lục Ly, cho dù trong lòng hắn khó chịu, cũng không có biện pháp, chỉ có thể ngây ngốc ở đây, nghĩ biện pháp điều đi sau.
Một tháng sau, Tù Binh Doanh đi vào quỹ đạo, Lục Ly hoàn toàn yên tâm. Lí Kim chủ quản, Hầu Tam giám thị, đám người Hoàng Nha phối hợp, hai trưởng lão trấn thủ, tất cả quy củ đều được lập, chuyện Tù Binh Doanh không cần Lục Ly quan tâm quá nhiều nữa.
Lục Ly trở về tòa thành của mình bế quan, bắt đầu tìm hiểu Bác Long Thuật, dù sao tình huống gì Hầu Tam cũng sẽ thông báo hắn trước tiên.
Hầu Tam phát triển ít nội tuyến trong đám tù binh, trong quân sĩ cũng có người của hắn, tất cả tình huống của Tù Binh Doanh đều được Hầu Tam theo dõi sít sao. Hầu Tam theo dõi không khác gì Lục Ly theo dõi, trong sơn cốc có động tĩnh gì, không thoát khỏi ánh mắt của Hầu Tam.
Nội Vụ Đường có thám tử trong Tù Binh Doanh, vốn Trần Đường chủ còn lo lắng Lục Ly không trấn áp được toàn trường, quản không tốt Tù Binh Doanh, nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện giờ, hắn hoàn toàn yên tâm. Lục Ly là một nhân tài, đáng giá bồi dưỡng nghiêm chỉnh. Nếu chiến lực có thể đạt đến Tứ Kiếp, đề cử hắn làm Đường chủ cũng là có thể.
Lục Ly không để ý chuyện bên ngoài, hắn vốn không có hứng thú với quyền lực. Lúc trước làm Đại Đế,... quản lý đều đẩy cho người khác. Hắn luôn đùn đẩy chủ quyền cho người khác quen rồi, nhưng hắn biết xem người và dùng người, địa bàn của thủ hạ chưa từng hỗn loạn.
Hắn một lòng tìm hiểu Bác Long Thuật, đây là thần kỹ cường đại có thể giúp hắn tiêu thăng chiến lực, việc gì đều không quan trọng bằng tăng chiến lực. Chỉ cần có chiến lực tuyệt đối, mới có thể hoành hành ở thế giới này.
Bác Long Thuật bác đại tinh thâm, Lục Ly chỉ nắm giữ được bề ngoài, hắn có được chỉ là tàn quyển. Nếu có công pháp hoàn chỉnh, phỏng chừng cảm ngộ đại thành sẽ càng khó.
Hắn tiến vào trạng thái mộng cảnh, vừa tu luyện thần lực, vừa tu luyện linh hồn, vừa tìm hiểu, vừa tu luyện Luyện Cốt Thuật.
Đây không phải kỹ năng Lục Ly độc hữu, trên thực tế, linh hồn cường đại đến trình độ nhất định, đều có thể nhất tâm nhị dụng tam dùng. Tu luyện thần lực cần tiến từng bước, linh hồn là tự mình hấp thu linh dược bổ dưỡng, Luyện Cốt Thuật tu luyện lâu như vậy cũng có thể thoải mái khống chế.
Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua ba tháng. Tù Binh Doanh vẫn tường an vô sự, Địa Ngục Đảo cũng an bình trở lại. Vừa mới trải qua một hồi đại chiến, Địa Ngục Đảo và La Sát Cung đều cần nghỉ ngơi, cần thay máu, giống Lục Ly là loại thay máu tốt lắm.
Tù Binh Doanh phi thường an ổn, cao tầng đều rất vui vẻ. Trần Đường chủ phái người đưa tới linh dược tốt nhất, còn có một quyển thần kỹ. Nói đây là Địa Ngục Phủ ban thưởng, mục đích tự nhiên là muốn Lục Ly mang ơn Địa Ngục Phủ, một lòng dốc sức vì Địa Ngục Phủ.
Đồ vật này Lục Ly nhận, nhưng Lục Ly vẫn chỉ nhớ nhà, tâm hắn không ở nơi này, mà thổi đến Nghịch Long Cốc, thổi đến Phi Hỏa Đại Lục xa xôi.
Địa Ngục Đảo đưa tới thần dược rất không tệ, phần lớn đều bổ dưỡng linh hồn. Linh hồn Lục Ly vẫn luôn rất yếu, nếu không có Long Hồn bảo hộ, hắn cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Lần này đưa đến thần đan tốt nhất, tu luyện thần lực có trợ giúp phi thường lớn. Thần lực hùng hậu, không thể giúp chiến lực một võ giả tăng lên nhiều lắm. Nhưng không có thần lực hùng hậu, rất nhiều sát chiêu cường đại không thể phóng thích. Như thần thiết của Lục Ly, trước kia cũng không thể phóng xuất ra uy lực cường đại nhất, sử dụng một lần, toàn bộ thần lực đều sẽ dùng hết.