Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây còn là mảnh vỡ Thánh Binh, nếu là Đế Binh đầy đủ, thậm chí Thánh Binh kia cần bao nhiêu thần lực mới có thể kích phát? Sợ là võ giả Tứ Kiếp bình thường cũng không thể kích phát uy lực mạnh nhất?
Thời gian rất nhanh trôi qua, sau khi trôi qua hơn một tháng, cuộc sống an bình của Lục Ly bị đánh vỡ. Có người đến Tù Binh Doanh, tổng cộng bốn người, sau khi những người này đến đây, cả Tù Binh Doanh đều bùng nổ.
Bởi vì người đến, có ba người là võ giả Tứ Kiếp, trong đó còn có Trần Đường chủ của Nội Vụ Đường. Đây không phải trọng điểm, trọng yếu nhất là... đến đây một nữ tử như thiên tiên.
Tù Binh Doanh có rất ít nữ tử, cho dù có cũng là loại phi thường xấu xí, bị tra tấn không còn giống người. Nào có cơ hội nhìn thấy mỹ nữ như vậy, ánh mắt tất cả tù binh và quân sĩ trong sơn cốc đều sáng lên. Như con sói đói thấy dê con mỹ vị.
Đương nhiên, bọn họ chỉ có thể nhìn, không ai dám lộn xộn, lại không dám biểu lộ ánh mắt có tính xâm lược quá rõ ràng. Vì nữ tử này là võ giả Tứ Kiếp, một đại nhân vật của Địa Ngục Phủ.
Mấy tháng trôi qua, thần nữ Địa Ngục Phủ Tô Nguyệt Cầm rốt cục tìm đến cửa. Hơn nữa thoạt nhìn tâm tình không phải quá tốt, giống như đến gây sự...
Tô Nguyệt Cầm thật tìm đến cửa gây sự, lần trước thương thế của nàng quá nặng, bị thương căn nguyên, vẫn luôn bế quan dưỡng thương. Thẳng đến mấy ngày hôm trước mới xuất quan.
Địa vị thần nữ tôn quý, vừa xuất quan, tự nhiên có người đến an ủi nàng. Rất nhiều người cũng tán gẫu về trận chiến đó. Nhiều là nịnh nọt tán dương, nói chiến lực Tô Nguyệt Cầm cường đại, đánh chết Hạ lão ma. Đương nhiên cũng có người nói lỡ miệng, nói Lục Ly cứu nàng, còn muốn nàng có thời gian đi bái tạ, không thể mất phong độ của thần nữ.
Con người Lục Ly này, Tô Nguyệt Cầm vốn đã quên rồi, sau khi bị người khác nhắc nhở mới nhớ ra. Nàng lập tức phái người điều tra mọi chuyện, cũng biết tình huống hiện giờ của Lục Ly.
Nàng nhất thời nổi giận lôi đình, trong mắt nàng, Hạ lão ma là bị nàng vận dụng lực lượng cuối cùng đánh chết. Tiểu tặc này vài lần lâm trận đều đào tẩu, căn bản mặc kệ sống chết của nàng.
Một người vốn có tội, lại biến thành công thần cứu mạng nàng? Giờ đây còn được đề bạt trọng dụng, Tô Nguyệt Cầm sao nhẫn nhịn nổi? Lập tức, nàng nổi giận đùng đùng truyền tống đến Diêm Vương Thành, tìm Trần Đường chủ dẫn đến Tù Binh Doanh.
Tô Nguyệt Cầm cũng tương đối lý trí, không trực tiếp rống to trong sơn cốc, bảo Lục Ly lăn ra hay gì,... Nàng bình tĩnh mang theo ba người tiến vào trong thành. Hầu Tam thấy tình huống không đúng, nhanh như chớp tiến vào tòa thành, cấp báo cho Lục Ly.
Sau khi Lục Ly bị kinh động cũng không có kinh hoảng gì, cùng lắm thì không làm thống lĩnh nữa? Kích cuối cùng đánh chết Hạ lão ma thật là hắn động thủ, Tô Nguyệt Cầm cũng không thể lấy oán trả ơn?
Hắn sửa sang lại y bào, đi ra đại sảnh của tòa thành, lẳng lặng chờ đợi. Rất nhanh, một mùi thơm đánh úp đến, Tô Nguyệt Cầm mang theo ba người tiến vào trong tòa thành.
Sắc mặt Lục Ly bình tĩnh, khom mình hành lễ, nói:
- Tham kiến nữ thần, tham kiến hai vị đại nhân, tham kiến Trần Đường chủ.
Sau khi Hầu Tam hành lễ, cảm thấy không khí không đúng lắm, lặng yên ra ngoài, nhường lại đại sảnh cho mọi người. Tô Nguyệt Cầm không chút biểu cảm ngồi lên chủ vị, một luồng thần lực bay ra, mở ra cấm chế tòa thành.
Sau đó, nàng lạnh mắt nhìn Lục Ly, nói:
- Lục Tứ, ngươi biết tội chứ?
Sắc mặt Lục Ly vẫn bình tĩnh, đứng thẳng thân mình, lạnh lùng nói:
- Không biết thần nữ nói chuyện gì? Lục mỗ không biết mình phạm tội gì?
Hừ!
Trên người Tô Nguyệt Cầm nổi lên sát ý cuồn cuộn, lạnh giọng nói:
- Hai lần lâm trận bỏ chạy, sau khi thần nữ ra lệnh, ngươi còn dám kháng lệnh? Sau đó mạo nhận chiến công, nói là ngươi đánh chết Hạ lão ma? Da mặt ngươi cũng đủ dày, vị trí thống lĩnh này ngồi thoải mái chứ?
- Không thoải mái!
Ngữ khí của Lục Ly thật bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Một mệnh lệnh của thần nữ, lập tức có thể diệt cả ta. Về chuyện thần nữ nói... đúng là có thật, ta xác thực đã chạy thoát, không chạy ta sẽ chết. Chiến lực của Hạ lão ma quá mạnh, chẳng lẽ thần nữ muốn ta đi chịu chết, ta nhất định phải đi chịu chết sao? Mặt khác, giết chết Hạ lão ma thật sự là ta, một kích cuối cùng của thần nữ đánh Hạ lão ma trọng thương, nhưng vẫn không chết. Nếu không phải ta ra tay, giờ đây, thần nữ có thể bình yên ngồi ở đây sao? Ta nhớ rõ thi thể Hạ lão ma có mang về đây? Ngươi có thể đi nhìn xem, hắn là chết bởi công kích của ta hay là công kích của ngươi?
Ách...
Tô Nguyệt Cầm ngẩn ra, vốn nàng nghĩ vừa bị hỏi tội, Lục Ly khẳng định sợ đến mức tè ra quần? Lại không ngờ rằng, biểu cảm của Lục Ly không hề đổi sắc, còn nói lí lẽ, nói đến nàng không thể phản bác.
Ánh mắt nàng nhìn sang một trưởng lão, trưởng lão kia là đi đến cứu viện nàng. Trưởng lão kia hồi tưởng, truyền âm nói:
- Thần nữ, căn cứ vào phân tích thi thể, Hạ lão ma hình như không phải chết dưới Thiên Vũ Kiếm, đầu hắn bị đập nát, bị lực lượng kịch liệt đập vỡ, hẳn là bị Lục Tứ giết chết.
Tô Nguyệt Cầm trầm mặc, có hơi xấu hổ, rất nhanh thẹn quá hóa giận. Nàng là đến vấn tội, lại bị Lục Ly chặn họng. Lục Ly lâm trận bỏ chạy là có tội, nhưng cứu nàng cũng là sự thật... Tuy Lục Ly chỉ ăn may, nàng không đánh Hạ lão ma trọng thương, Lục Ly sẽ không thể giết Hạ lão ma, nhưng sự thật chính là sự thật.
Điều này khiến Tô Nguyệt Cầm có cảm giác uất nghẹn, có loại cảm giác bị người đánh mà không có chỗ nói lí lẽ. Nàng hít mạnh hai hơi, đôi mắt vừa chuyển, nói:
- Ta không quan tâm Hạ lão ma có phải do ngươi giết không, ngươi kháng mệnh đã là trọng tội, thấy chết không cứu, kháng mệnh bất tôn, bằng vào hai điều này đủ đánh chết ngươi rồi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân nói:
- Đánh chết? Ta cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta? Ngươi cho rằng ngươi là thần nữ thì có thể nắm trong tay sinh tử của bất kể người nào sao? Ngươi cho là chỉ cần là người của Địa Ngục Phủ, đều phải thay ngươi đi chết sao?