Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi cho rằng ngươi ra lệnh một tiếng, vô số người đều phải quỳ gối trước mặt ngươi sao? Được rồi, ngươi giết đi, ngươi giết ta đi, ta thật muốn xem thử... việc thần nữ của Địa Ngục Phủ lấy oán trả ơn, đánh chết ân nhân cứu mạng của mình truyền ra ngoài, ngươi làm sao còn cao cao tại thượng ở La Sát Hải này nữa?
- Làm càn!
Mấy trưởng lão không nhịn được lên tiếng răn dạy. Lục Ly thật ngông cuồng, nếu là tình huống khác, hắn phỏng chừng một chưởng đánh đến. Giờ đây, cục diện này hắn không thể động thủ, nếu không, thật truyền ra ngoài chuyện Địa Ngục Phủ lấy oán trả ơn.
- Muốn chết sao!
Sát khí trên người Tô Nguyệt Cầm càng ngày càng nồng đậm, tươi cười lạnh lùng, Thiên Vũ Kiếm xuất hiện trong tay nàng, muốn bổ một kiếm lên người Lục Ly.
- Thần nữ đừng xúc động!
Một trưởng lão lập tức truyền âm nói:
- Lục Tứ chỉ là một nhân vật nhỏ, giết hắn đích xác ảnh hưởng uy danh của người. Mọi người của Địa Ngục Phủ hiện giờ đều biết hắn cứu người, người giết hắn, thanh danh của người sẽ không được tẩy sạch sẽ, mọi người ở đây đều đã nhìn thấy người rồi, trừ phi giết sạch mọi người ở đây...
Vù vù!
Tô Nguyệt Cầm không ngừng hít sâu, bắt buộc mình tỉnh táo lại. Trưởng lão này nói rất đúng, một nhân vật nhỏ như Lục Ly, giết hắn ý nghĩa không lớn, ngược lại ảnh hưởng rất lớn thanh danh của nàng.
Lục Ly đánh cược là đám người Tô Nguyệt Cầm không dám giết hắn. Hắn vốn không để ý vị trí thống lĩnh gì, càng không muốn tiếp tục ở đây.
Hắn bình tĩnh nói:
- Thần nữ, hai vị trưởng lão, Trần Đường chủ, sự kiện đó, ta xác thực cũng có lỗi, cho nên Địa Ngục Phủ này ta không còn mặt mũi ở lại. Mong chư vị thả ta đi, ta cũng sẽ rời khỏi La Sát Hải, tìm một địa phương nho nhỏ sinh sống.
Lục Ly không phải lấy lui làm tiến, mà thật sự muốn chạy. Tô Nguyệt Cầm đã tìm đến cửa, ắt hẳn về sau hắn sẽ sống không dễ dàng, một khi đã như vậy thì phải rời khỏi đây, nếu không về sau khẳng định bị đùa chết.
Ách...
Trần Đường chủ và hai trưởng lão ngẩn ra, bọn họ trở nên chần chờ. Lục Ly đắc tội Tô Nguyệt Cầm, thả hắn rời đi cũng là chuyện tốt, miễn cho ngày nào đó Tô Nguyệt Cầm nổi giận giết hắn, đến lúc đó ảnh hưởng cũng không tốt.
Ha hả!
Tô Nguyệt Cầm nở nụ cười, nàng không nói gì, xoay người ra ngoài, sau khi mở ra cấm chế, nàng xoay người nói:
- Lục thống lĩnh, đừng lo lắng, về sau ta sẽ không tìm ngươi gây sự, ngươi an tâm ở Địa Ngục Phủ này đi.
Nội tâm Lục Ly trầm xuống, xem ra Tô Nguyệt Cầm đã phi thường bạo nộ rồi, không muốn để hắn rời khỏi, xem tình huống, muốn ân thầm hãm hại hắn.
Quả nhiên!
Tô Nguyệt Cầm mang theo hai trưởng lão, truyền tống về Địa Ngục Thành. Tô Nguyệt Cầm lập tức hạ lệnh Trần Đường chủ, nói:
- Trần Đường chủ, mấy ngày nay phái người theo dõi hắn, đừng để hắn chạy mất, qua vài ngày ta sẽ điều hắn đi.
- Điều đi? Đi đâu?
Trần Đường chủ hơi kinh ngạc, khóe miệng Tô Nguyệt Cầm lộ ra tia cười lạnh:
- Hắn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy, ta phải điều hắn đi U Hồn Cốc, để hắn chơi vui trong đó!
- U Hồn Cốc?
Thân mình Trần Đường chủ run lên, cảm giác cả người hơi phát lạnh, xem ra, về sau ngày vạn lần đừng đắc tội thần nữ, nếu không sẽ chết thật thảm...
Địa Ngục Đảo có vài di tích, một ít bí cảnh, hư không toái địa, bí cảnh,... U Hồn Cốc là cửa vào hư không toái địa.
U Hồn Cốc rất nổi tiếng ở Địa Ngục Đảo, thậm chí còn nổi danh lừng lẫy ở La Sát Hải. U Hồn Cốc nối liền U Hồn Giới, đó là một nơi hư không toái địa cường đại. Nơi có có rất nhiều tồn tại đáng sợ, cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo. U Hồn Cốc là nơi liên thông U Hồn Giới.
U Hồn Cốc có rất nhiều kết giới cường đại, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có tồn tại kỳ dị lao tới. Quân sĩ trấn thủ nơi U Hồn Cốc đáng thương nhất, ai cũng không biết khi nào sẽ chết.
Tô Nguyệt Cầm muốn triệu tập Lục Ly đi U Hồn Cốc là muốn giết chết Lục Ly. Người chết ở U Hồn Cốc có nhiều lắm, người bị triệu tập đến đó hoặc là thất bại, hoặc là đắc tội người khác, hoặc là người làm sai chuyện gì.
Hàng năm nơi đó đóng quân trên vạn, nhưng gần như mỗi mười năm, sẽ bổ sung thêm một nửa. Bởi vì có một nửa bị chết bên trong. Đừng nói quân sĩ bình thường, cho dù là thống lĩnh hay trưởng lão đều thỉnh thoảng chết mấy người.
Thần nữ ở Địa Ngục Phủ kỳ thật không phải chức vị, nhưng địa vị thật đặc thù, nhất là Tô Nguyệt Cầm còn là cháu gái của phủ chủ, lời nói của nàng đương nhiên phi thường có phân lượng. Đừng nói Trần Đường chủ, cho dù là trưởng lão bình thường cũng sẽ không ngỗ nghịch nàng. Đương nhiên, Tô Nguyệt Cầm làm việc cũng xem như có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện thật vô liêm sỉ.
Như lúc này, việc này mọi người đều không cảm thấy quá đáng. Lục Ly lâm trận bỏ chạy vốn là tội lớn, tuy cuối cùng cơ duyên xảo hợp cứu được thần nữ, nhưng mọi người thấy Lục Ly không phải tuyệt đối trung thành với Địa Ngục Phủ. Nhất là vừa rồi Lục Ly còn nói muốn rời khỏi Địa Ngục Phủ.
Mọi người không nhìn thuận mắt Lục Ly, một võ giả nho nhỏ thôi, chết thì chết. Người U Hồn Cốc nhiều như vậy, cũng chỉ có một ít người sống sót, nếu Lục Ly có thể sống, cũng xem như bản lĩnh của hắn.
Tô Nguyệt Cầm trở về, Trần Đường chủ lập tức an bài người theo dõi Lục Ly, không thể để hắn trốn thoát. Đến lúc đó, Tô Nguyệt Cầm trách tội, hắn sẽ có phiền toái lớn.
Chỉ qua một ngày, Lục Ly đã nhận ra có người theo dõi. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, có thể cảm giác tình huống gần đó. Hắn có thể phát hiện có người bí mật theo dõi hắn, hơn nữa không phải một hai người, có khi hơn mười người. Thậm chí hắn còn cảm giác có một hơi thở như có như không tập trung vào hắn, hẳn là một trong hai trưởng lão trấn thủ kia.
Đi không được rồi!
Lục Ly nhíu mày, nhưng hắn không lo lắng Tô Nguyệt Cầm sẽ đánh chết hắn. Tô Nguyệt Cầm không dám mạo hiểm, sẽ không quang minh chính đại giết chết hắn, chỉ âm thầm tính kế hắn. Tiếp theo, hắn phải phòng hộ thật tốt, cẩn thận tránh né đao đâm sau lưng.
Hắn tìm gặp Hầu Tam, để Hầu Tam bí mất chú ý, theo dõi sít sao tình huống trong Tù Binh Doanh, cẩn thận có người muốn làm bậy.