Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn đang thiêu đốt máu huyết căn nguyên, những máu huyết này thật đáng giá, sau này hắn hẳn phải tĩnh dưỡng vài thập niên mới có thể bồi bổ lại. Nhưng nếu hắn không thiêu đốt, hắn phải chết, cho nên hắn không có lựa chọn.
Hắn không ngừng thiêu đốt máu huyết, bảo trì tốc độ phi hành nhanh nhất. Nơi này cách chỗ lối ra phải mất vô số ngày, hắn chỉ hao phí một ngày đã đến.
Bùm!
Khi nhìn thấy Truyền Tống Môn, hắn ngã xuống, lúc trước hắn mấy lần muốn hôn mê, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Giờ đây, nhìn thấy Truyền Tống Môn và một đôi quân sĩ đang bảo hộ Truyền Tống Môn, hắn rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.
- Ta là Phùng Bưu, là thủ hạ Dương trưởng lão, mang ta đi tìm Dương trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi. Còn nữa… lập tức phong tỏa Truyền Tống Môn!
Sau khi hắn rống lên một tiếng, lập tức hôn mê, ngã dài lên mặt đất. Trong đội quân kia có người từng nghe thấy đại danh của Phùng Bưu, cộng thêm tình huống hiện giờ của Phùng Bưu, còn nói xảy ra chuyện lớn, bọn họ tự nhiên không dám chậm trễ, lập tức truyền tống Phùng Bưu ra ngoài, còn phong ấn Truyền Tống Môn lại.
Hoắc lão gần đây không bế quan, cả ngày chơi cờ uống trà với Vân lão, an nhàn sống qua ngày, hai người đều đang chờ đợi tin tức, chờ tin tức Lục Ly bị giết hay Mạnh Li gặp chuyện không may.
Hoắc lão từng là một trong những cường giả của Địa Ngục Phủ, có quan hệ thiên ti vạn lũ với Tô gia. Mẫu thân của hắn là tiểu thư một nhánh Tô gia. Sau đó bởi vì làm sai một chuyện, đắc tội cao tầng Tô gia, cho nên mới bị sung quân đến đây.
Hắn ở đây đợi một vạn năm rồi, hắn còn hoài nghi mấy đại nhân vật Địa Ngục Phủ có phải quên mất hắn rồi không. Cho nên hắn thật chờ mong xảy ra chuyện lớn, hắn một là muốn xem náo nhiệt, hai là muốn thấy sắc mặt ảo não của mấy cao tầng Mạnh gia. Bởi vì cao tầng hắn đắc tội là một đại nhân vật của Mạnh gia, Tam gia gia của Mạnh Li. Người này cũng là một trong những trưởng lão thực quyền của Địa Ngục Phủ.
Vù vù!
Trong chỗ sâu sơn cốc, một đội quân sĩ chạy vội đến, bọn họ nâng lên một người máu thịt lẫn lộn, vẻ mặt mọi người đều sốt ruột, khiến rất nhiều người U Hồn Cốc chú ý đến.
- Phùng Bưu hôn mê rồi?
Thần niệm Vân lão quét qua, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hoắc lão đạo:
- Hoắc lão, bị ngươi đoán trúng rồi, Mạnh Li sợ đã xảy ra chuyện rồi? Tiểu tử họ Lục cương liệt như vậy? Chiến lực mạnh như thế? Phùng Bưu có thể bị thương thành thế này.
Trong mắt Hoắc lão lộ ra quang mang kỳ lạ, sau đó khóe miệng lộ ra tươi cười, nói:
- Tiểu tử kia quả thật khiến người ta không ngờ đến, Mạnh Li xem ra không bị giết mà là bị bắt rồi. Ta phỏng chừng tỷ lệ bị bắt lớn hơn, vậy là có kịch hay để xem rồi.
- Ta ra ngoài xem thử!
Thân hình Vân lão chợt lóe lên, nhẹ nhàng ra ngoài, bên ngoài Trưởng Lão Phủ đã bùng nổ, ngoài Hoắc lão, trưởng lão còn lại đều đi ra. Chuyện Phùng Bưu bảo hộ Mạnh Li, bọn họ đều biết, tuy một vài trưởng lão cũng không vừa mắt Mạnh Li, nhưng cũng không đại biểu hy vọng Mạnh Li gặp chuyện không may.
Sắc mặt Dương trưởng lão phi thường khó coi. Nơi này hắn là người chủ sự, tất cả sự tình đêu sẽ tính lên đầu hắn. Hắn nhìn Phùng Bưu bị hôn mê, cắn răng nói:
- Lão Trần, cứu tỉnh hắn.
Một trưởng lão ra tay, vận chuyển thần lực, truyền vào trong cơ thể Phùng Bưu. Sau khi đưa hắn nuốt một viên đan dược, đợi một lát, vỗ phía sau lưng Phùng Bưu.
Phốc!
Phùng Bưu phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt phi thường tái nhợt, nhưng mới trải qua cơn bệnh nặng. Hắn mở to mắt nhìn đám người Dương trưởng lão, hít một hơi nói:
- Chư vị trưởng lão đã xảy ra chuyện rồi. Ở U Ma Sơn chúng ta gặp phải một con U Linh Vương vị thành niên, vì hộ vệ mấy vị thống lĩnh, ta chỉ có thể cưỡng ép kiềm chế U Linh Vương. Ta may mắn thoát chết khỏi tay U Linh Vương, chờ ta tìm mấy vị thống lĩnh, chỉ phát hiện thi thể của Tào thống lĩnh, còn phát hiện Nhị thống lĩnh và Đại thống lĩnh khai chiến, chiến trường thật hỗn loạn. Nhị thống lĩnh sống không thấy người, chết không thấy xác. Ta hoài nghi… hẳn là bị Đại thống lĩnh phế đi thần đan, bắt làm tù binh, bởi vì gần chiến trường có thần lực nồng đậm lưu lại. Sau khi Đại thống lĩnh phát hiện ra ta, còn đuổi giết ta, thuộc hạ cưỡng ép thiêu đốt máu huyết mới trốn về đây.
Phùng Bưu nói thật khách quan, đương nhiên hắn chỉ nói mặt ngoài sự thật, nguyên nhân chân chính hắn lại không nói. Giống như Mạnh Li, Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh liên thủ muốn đánh chết Lục Ly, hắn tin mấy trưởng lão khẳng định có thể đoán ra.
- U Linh Vương? Tào thống lĩnh bị giết rồi? Nhị thống lĩnh bị phế đi thần đan?
Sắc mặt Dương trưởng lão thật khó coi, mấy trưởng lão còn lại cũng luống cuống. Sống chết của đám người Tào thống lĩnh bọn họ không thèm để ý, U Linh Vương vị thành niên bọn họ cũng không để ý, bọn họ để ý nhất là sống chết của Mạnh Li.
Nếu Mạnh Li chết rồi, bọn họ không chết cũng tránh không khỏi mất đi một tầng da. Đó là đệ tử ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi Mạnh gia. Nếu Mạnh Li chết rồi, vậy cả Mạnh gia sẽ thật giận dữ, cao tầng của Địa Ngục Phủ cũng sẽ nổi giận.
- Người đâu!
Dương trưởng lão không chút chần chờ, lập tức quát lên:
- Lập tức phong ấn cửa ra vào U Hồn Cốc, bất luận là ai cũng không được ra vào.
Nếu đã xảy ra chuyện, vậy trước giải quyết tốt hậu quả, phong ấn cửa ra vào, để Lục Ly không thể trốn ra ngoài. Việc này hắn đã không thể làm chủ, phải báo lại với Mạnh gia, mời người Mạnh gia đến tọa trấn, như vậy hắn sẽ giảm bớt lỗi lầm. Nếu để Lục Ly chạy ra khỏi U Hồn Cốc, sau đó chạy thoát, vậy đừng nói vị trí này của hắn, mạng cũng không nhất định có thể bảo vệ.
- Lão Trần!
Sau khi dặn dò, ánh mắt hắn nhìn về một trưởng lão:
- Ngươi đi Địa Ngục Thành một chuyến, tìm người của Mạnh gia, nói rõ ràng chuyện này, mời cường giả Mạnh gia đến đây một chuyến.
- Ta… được rồi!
Sắc mặt Trần trưởng lão thật khó coi, đây hoàn toàn là đi chịu tội. Cường giả Mạnh gia nổi giận, trút giận lên người hắn thì sao.
- Vân lão!