Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mặc vào bộ đồ mới, trường bào này được may thật khéo léo, tinh tế, cả bộ đồ màu đen, có đường viền trắng, phía trên còn có hoa văn ám kim, Lục Ly cảm ứng một chút, phát hiện tất cả hoa văn này đều là thần văn.
Đây là một kiện bảo vật, lực phòng ngự khẳng định không kém. Nhìn vào gương đồng, Lục Ly phát hiện khí chất của mình rõ ràng tăng lên mấy bậc, thoạt nhìn như một công tử ca.
Người dựa vào xiêm y, phật dựa vào kim trang!
Lục Ly cũng không quá để ý những thứ này, hắn lại không dựa vào mặt ăn cơm, cũng không nghĩ trở thành nam sủng của La Phi Yên.
Không có việc gì mặc xiêm y hoa lệ như vậy làm gì? Hơn nữa hắn thường xuyên chiến đấu, toàn dựa vào sức mạnh, nhất là còn phải thả ra Long Dực, nao có nhiều xiêm y sang quý cho hắn thay đổi?
Chuẩn bị một phen, Lục Ly đi ra ngoài, thị nữ bên này nhìn thấy, ánh mắt cũng mở to. Tướng mạo của Lục Ly kỳ thật không quá anh tuấn, nhưng trải qua quá nhiều chuyện, trong tay cũng nhuộm đầy máu tươi, mấy năm nay dưỡng thành một loại khí độ đặc thù, hơn người.
Hắn làm cho người ta cảm giác như một nam nhân chân chính, một nam nhân đầy mị lực, mà không phải chỉ là một tiểu sinh anh tuấn, loại thoạt nhìn như chỉ có vẻ bề ngoài, không có nội tại.
Lục Ly nhìn lướt qua mấy thị nữ đứng bên ngoài, ánh mắt tập trung vào một võ giả trung niên, người nọ nhìn thấy Lục Ly, lập tức khom người hành lễ, nói:
- Bái kiến thần tử.
- Đi thôi!
Lục Ly phất phất tay, thống lĩnh Nội Vụ Đường dẫn đường phía trước. Hộ vệ thống lĩnh mang theo bốn người đuổi theo. Những hộ vệ này đều là võ giả Tam Kiếp, nơi này là khu vực trung tâm của La Sát Cung, không ai có thể đánh vào nơi này, cho nên hộ vệ chẳng qua chỉ là bài trí.
Các đại nhân vật đều thích được chú ý, thích phô trương thanh thế, Lục Ly là thần tử, địa vị cao hơn trưởng lão bình thường, hộ vệ thống lĩnh tự nhiên cho rằng Lục Ly cũng cần phô trương.
Lục Ly cũng không thích phô trương, nhưng mới đến, bên người cần có người chỉ điểm, cho nên không phản đối hộ vệ thống lĩnh dẫn đường.
Trang viên của Lục Ly ở ngay giữa sườn núi, gần đó còn có trang viên khác, hoàn cảnh tuyệt đẹp thanh tịnh, thật là một nơi ở tốt.
Thống lĩnh Nội Vụ Đường mang Lục Ly lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có vô số kiến trúc, nơi đó có một đại điện siêu cấp, là Trưởng Lão Điện của La Sát Cung, mỗi lần gặp chuyện lớn, đại bộ phận trưởng lão đều sẽ đến nơi này thương nghị.
Hồ Bất Quy để Lục Ly chờ vài ngày, là triệu tập tất cả trưởng lão trở về. Thần tử lần đầu gặp mặt mọi người phải chính thức một chút. Nếu không về sau Lục Ly ra ngoài, cũng không ai nhận thức thần tử, thì đó là thất trách của Trưởng Lão Đường.
Sau khi La Phi Yên trở về cũng không quản chuyện của Lục Ly. Nhưng mệnh lệnh của nàng, ai dám không coi trọng, đó là không tôn trọng La Phi Yên. Người không tôn trọng La Phi Yên, toàn bộ đều phải chết.
Lục Ly đi dọc theo con đường bạch ngọc, dọc theo đỉnh núi, đỉnh núi có sương trắng mỏng manh, đưa mắt nhìn từ xa, hắn nhìn thấy vô số quỳnh lâu điện ngọc. Phía trước còn có một quảng trường rất lớn, phía trên có một pho tượng, là pho tượng của La Phi Yên, hơn nữa phi thường sinh động. Pho tượng này ở trong sương trắng trông thật thần bí và thánh khiết.
- Quả nhiên là thế lực lớn, tông phái lớn!
Lục Ly nhìn quét qua, âm thầm cảm khái. Đại gia tộc Nhị Trọng Thiên không phải không có nhiều cung điện như vậy, nhưng không khí phái thế này, liếc mắt nhìn đã cảm giác rất trang trọng, rất trang nghiêm, trong lòng kính sợ.
Phía trước quảng trường có một tòa đại điện siêu cấp lớn, tòa đại điện to lớn dị thường, hai bên đại môn có sắp xếp hai hàng hộ vệ, toàn bộ mặc chiến giáp hoa lệ, cầm binh đao trong tay, khuôn mặt nghiêm túc.
Các trưởng lão dường như đều ở trong đại điện, ngoài những quân sĩ, Lục Ly ở ngoài Trưởng Lão Điện gặp mặt vài người. Khi ánh mắt hắn hướng đến một nữ tử mặc áo lửa đỏ, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra tươi cười nhàn nhạt.
Chuyện phải đến rồi sẽ đến, trốn cũng trốn không được!
Có tám chín công tử tiểu thư đến đây, phía sau mỗi người đều mang theo một đám người. Giờ đây tụ tập tốp năm tốp ba tại chỗ. Lục Ly bước lên đỉnh núi, vô số ánh mắt lập tức nhìn quét qua.
Kinh nghi, ghen tị, khinh miệt, coi rẻ, sát ý!
Lục Ly từ trong những ánh mắt này đọc ra được nhiều cảm xúc, nhất là một nam tử trẻ tuổi cao lớn được ba nam tử vây quanh, hắn thấy được sát ý trắng trợn.
Người này không giống công tử bình thường, tóc quăn, thân hình như sư, cả người tản ra khí tức hung lệ như dã thú, vừa thấy đã biết là nhân vật hận độc.
Hộ vệ phía sau Lục Ly nhíu mày, môi hơi động, muốn nói cái gì, Lục Ly lại phất tay, lập tức đi về trước.
Các trưởng lão không thấy đâu, một đám công tử tiểu thư chờ bên ngoài, Lục Ly nháy mắt đã hiểu được… Nếu đám người này hắn cũng không trấn áp được, sợ là không thể đi vào Trưởng Lão Điện. Vị trí thần tử này cũng ngồi không xong.
Trước khi đến Trưởng Lão Điện Lục Ly đã nghĩ thông rồi, mệnh này là nhặt về, cho dù chết ở La Sát Cung cũng không vấn đề gì. Cho nên giờ đây, hắn không chút sợ hãi, nhóm người này nếu muốn gây sự, vậy cứ chống lại là được.
Hắn bước ra, mặc thần tử phục hoa lệ, cộng thêm thân mình hắn khí độ phàm, bước đi như long hành hổ bộ, thoạt nhìn có phong tư khác biệt.
Phía trước có năm công tử, ba tiểu thư, công tử tuấn tú anh dũng, tiểu thư xinh đẹp yểu kiều. Đều là sinh ra ở đại gia tộc, truyền xuống các thế hệ, di truyền tự nhiên không kém. Cộng thêm từ nhỏ đã dùng đủ loại thần dược thiên địa, da dẻ muốn xấu cũng khó.