Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đi được vài bước, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, nhìn thấy nụ cười nhạt ở khóe miệng Lục Ly, đôi mắt nàng hơi co rụt lại.
Lần đầu tiên trong nội tâm nàng sinh ra sợ hãi đối với Lục Ly, giống như ở trước mặt Lục Ly nàng biến thành một thiếu nữ yếu ớt không mảnh vải che thân, không che giấu được bất luận cái bí mật gì, hơn nữa không cách nào kháng cự, mặc cho hắn đùa bỡn.
- Ha ha!
Lục Ly cười nhạt, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Nói như vậy, qua hôm nay Viên Linh Vận sẽ không dám dùng âm mưu quỷ kế với hắn nữa?
Về phần nhường lại Thần Tử chi vị, Lục Ly không để ý, hắn không làm Thần Tử, sẽ không có nhiều người chú ý hắn, hắn càng tiện nghĩ cách phá giải Huyền Thiên Phù, rời khỏi nơi này.
Thế nhưng, Lục Ly không cho rằng Viên Linh Vận có năng lực này, muốn bỏ Thần Tử chi vị của hắn, phải được La Phi Yên gật đầu. La Phi Yên vừa mới phong Lục Ly làm Thần Tử, trong thời gian ngắn sao có thể huỷ bỏ? Đó không phải là tự mình đánh mặt mình sao?
Dựa vào năng lực bản thân đánh hạ La Sát Cung, hơn nữa trấn áp một đám lão ma đầu, có thể thấy La Phi Yên là người vô cùng có chủ kiến. Coi như ba vị thái thượng trưởng lão tự mình đi nói, cũng không nhất định La Phi Yên sẽ thay đổi chủ ý.
Trừ phi Lục Ly làm ra sự tình làm nhục La Sát Cung, Lục Ly sẽ ngốc như vậy sao? Làm như vậy, sẽ làm La Phi Yên tức giận, mạng nhỏ của hắn cũng không còn.
Tiếp tục bế quan, tìm hiểu Bác Long Thuật lâu như vậy, vẫn không cách nào bước ra một bước cuối cùng, chuyện này làm cho Lục Ly rất là đau trứng. Đừng nói dậm chân ở cái bình cảnh này mấy chục mấy trăm năm, vậy sẽ rất buồn bực.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau vừa hừng đông, mọi người tiếp tục đi về phía trước, lần này ra ngoài ít nhất cũng một hai tháng, bởi vì tà ma quái thú quá nhiều, không nói quét sạch toàn bộ, ít nhất cũng phải quét sạch đại bộ phận.
Đoạn thời gian phía sau vẫn giống như lúc đầu, Thạch trưởng lão dẫn đội, mọi người quét sạch tà ma. Đám người cũng gặp phải Hỏa Nghĩ, thế nhưng Thạch trưởng lão tự mình động thủ, chấn giết phần lớn, số còn lại để mọi người dọn dẹp.
Nói là chấp hành nhiệm vụ, nhưng thật ra là rèn luyện, có Thạch trưởng lão tọa trấn, mọi người nhiều nhất chỉ bị thương, không chết người được. Trong khoảng thời gian này Lục Ly vẫn luôn dùng thanh phi kiếm kia, sau khi dùng một đoạn thời gian, thanh phi kiếm này thật sự giống như cánh tay, càng ngày càng linh hoạt, càng ngày càng thuận tay.
Quan hệ giữa Lục Ly và đám người kia vẫn không có hòa hoãn, ranh giới giữa hai bên rất rõ ràng, một mình Lục Ly lang thang ở bên ngoài, có vẻ không hợp nhau.
Thạch trưởng lão đối với loại tình huống này bó tay không biện pháp, hắn cũng lười đi đến hòa giải, chỉ cần hai bên không đánh là được, còn lại hắn mặc kệ.
Ngày thứ mười tám.
Rốt cuộc sự bình tĩnh cũng bị phá vỡ, vận khí đám người Lục Ly rất không tốt, vậy mà gặp một con Quỷ Hoả Vương.
Sau khi Thạch trưởng lão tra xét tình huống xong, lập tức phát ra một tiếng huýt gió, gầm lên:
- Tất cả mọi người chạy mau, ta đi ngăn cản Quỷ Hoả Vương, các ngươi lập tức rút lui mười vạn dặm!
Đám người đều bỏ chạy, bởi vì bọn họ biết chiến lực không đủ, đối đầu Quỷ Hoả Vương đều phải chết, ở lại sẽ là liên lụy Thạch trưởng lão.
Lục Ly cũng không ở lại, hắn nhìn thoáng qua Quỷ Hoả Vương một chút sau đó thì bỏ chạy. Một đạo khí tức âm lãnh từ nơi xa bên trong Thiên Hà tràn ngập ra, một đoàn hoả diễm màu trắng dưới Thiên Hà bay lên, tuy là hoả diễm nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm lãnh, không thể không nói Quỷ Hoả Vương rất quỷ dị.
Quỷ Hoả Vương không phải một đoàn hoả diễm, mà là một con quái thú hình người, hình thể như là một người lùn, thân thể nửa trong suốt, bởi vì khi nó xuất hiện xung quanh đều là hoả vân, cho nên người bình thường cho rằng Quỷ Hoả Vương là một đoàn hoả diễm.
Thân thể nó giấu ở bên trong hoả diễm màu trắng, đoàn hoả diễm kia lớn chừng ngàn trượng, hình thể Quỷ Hoả Vương rất nhỏ giấu ở bên trong, nếu không phải Lục Ly có được Đại Đạo Chi Ngân cũng không phát hiện ra Quỷ Hoả Vương.
Quỷ Hoả Vương giỏi về ẩn giấu thân hình, Quỷ Hoả ở bên trong thân thể của nó có thể lúc ẩn lúc hiện, bản thân Quỷ Hoả là một loại hoả diễm rất lợi hại, kinh khủng hơn là công kích của Quỷ Hoả Vương.
- Vù vù!
Đám công tử tiểu thư không dám nhìn quá nhiều, nhanh chóng chạy trốn về phía sau, uy danh Quỷ Hoả Vương quá lớn, bọn họ không có dũng khí khai chiến.
Sau khi chạy được mười mấy vạn dặm, mọi người không thấy Quỷ Hoả Vương đuổi theo, tất cả như trút được gánh nặng, Ninh Ngạo hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi Thạch trưởng lão trở về.
Đối với đám người mà nói, Thạch trưởng lão chính là tâm phúc của bọn họ, không có Thạch trưởng lão đám người liền cảm giác mất đi phương hướng và mục tiêu. Tuy Thiên Hà Giới không quá nguy hiểm, hơn nữa Quỷ Hoả Vương đã bị tiêu diệt rất nhiều, rất khó gặp phải, nhưng mọi người đã quen đi theo Thạch trưởng lão, nên giờ phút này không dám tự ý di động.
Lục Ly không nói lời nào, đứng thẳng ở một bên, giống như là một tiểu nhân vật. Bên kia, đám người tụ tập lại một chỗ thảo luận về Quỷ Hoả Vương, tranh luận Thạch trưởng lão có đối phó được không? Nếu không đối phó được đoạn đường về sau sẽ đi thế nào? Nên trở về hay là tiếp tục đi về trước?
Phần lớn người có ý nghĩ, nếu Thạch trưởng lão không đối phó được, bọn họ sẽ trở về Thiên Hà Thành. Không có trưởng lão đi theo đám người đều sợ chết, ngộ nhỡ gặp phải một con Quỷ Hoả Vương sẽ có hơn nửa người chết đi.
Lục Ly nghe một chút, liền ngồi xếp bằng ở một bên tu luyện, hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, vẫn phải xem Thạch trưởng lão có thể trở về hay không.
Nếu là một đám Quỷ Hoả Vương, khẳng định Thạch trưởng lão sẽ không thể về. Hiện tại chỉ có một con Quỷ Hoả Vương, đoán chừng vẫn có cơ hội trở về, dù sao chiến lực Thạch trưởng lão cũng không tồi.
Một lần đợi chính là ba canh giờ, tâm thần Lục Ly trầm xuống, ba canh giờ vẫn chưa trở về vậy khả năng vĩnh viễn không về được.