Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thời gian dài như vậy, Thạch trưởng lão hoặc là đánh chết Quỷ Hoả Vương trở về, hoặc là thoát khỏi Quỷ Hoả Vương chạy thoát. Nhưng đợi lâu như vậy vẫn không thấy người, vậy rất có khả năng đã chết trận.
Người bên kia đã bắt đầu có chút hoảng loạn, dù sao từ nơi này trở về Thiên Hà Thành cũng mất một khoảng cách rất dài, cần hai mươi mấy ngày, tuy rằng lúc đi tới tà ma trên đường đều bị quét sạch, nhưng ai biết dưới đáy Thiên Hà có toát ra tà ma hay không?
Lục Ly không để ý, tiếp tục chờ đợi, coi như Thạch trưởng lão đã chết, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Thời gian lại trôi qua ba canh giờ, người bên kia đã không bình tĩnh được nữa.
Có mấy vị tiểu thư bởi vì lo lắng, mà thân thể đã có chút run bần bật. Một vài tiểu thư vây quanh Viên Linh Vận, các công tử thì vây quanh Ninh Ngạo Đàm Long, hiện tại mọi người không nói chuyện nữa, mà chờ mấy vị công tử mạnh nhất quyết định.
- Tiếp tục chờ thêm một ngày!
Ninh Ngạo vẫy tay nói:
- Mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu trưởng lão vẫn không trở lại, chúng ta sẽ trở về Thiên Hà Thành.
Những người còn lại dồn dập gật đầu, Ninh Ngạo đứng ra, vậy mọi người sẽ lấy Ninh Ngạo cầm đầu. Thật ra người có địa vị cao nhất nơi này chính là Lục Ly, dù sao hắn cũng là Thần Tử. Nhưng đám người đều coi thường Lục Ly, không có ai đi hỏi ý kiến hắn cả.
- Thần Tử!
Một đạo thanh âm nhu mị vang lên ở trong đầu Lục Ly, vậy mà là Viên Linh Vận truyền âm cho Lục Ly:
- Thần Tử, Thạch trưởng lão còn có thể trở về không? Nếu không thể trở về, chúng ta nên làm như thế nào?
Lục Ly không mở mắt, sau khi trầm ngâm một lát, liền truyền âm qua, nói:
- Có lẽ không về được, chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể trở về thôi, cứ làm như lời Ninh Ngạo nói, một ngày sau trở về Thiên Hà Thành.
- Được!
Viên Linh Vận suy nghĩ một chút, lại truyền âm bổ sung một câu:
- Đến lúc đó nếu gặp phải tình huống nguy cấp, Thần Tử chiến lực cao cường, có thể xin Thần Tử hỗ trợ mọi người một chút hay không, dù sao… cũng là người một nhà.
- Ha ha!
Lục Ly cười nhạt, không đáp lại. Thỉnh cầu này của Viên Linh Vận làm hắn có chút câm nín, cùng một nhà? Đám người trước mắt này coi hắn là người một nhà sao? Không chỉ không coi là người một nhà, thậm chí còn ẩn giấu địch ý, nói không chừng có cơ hội sẽ ở sau lưng đâm hắn một đao, dựa vào cái gì khi gặp phải nguy hiểm, muốn hắn ra tay giúp bọn họ chứ?
Viên Linh Vận thấy Lục Ly không trả lời, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm, nhưng không nói thêm gì. Lục Ly tiếp tục bế quan, trong khoảng thời gian này xung quanh không xuất hiện tà ma quái thú, thời gian nhanh chóng trôi qua, dưới sự nôn nóng chờ đợi của mọi người, cuối cùng Thạch trưởng lão vẫn không có trở về.
Đã chết!
Tâm mọi người đều trầm xuống, một ngày rưỡi mà vẫn chưa trở về, vậy khẳng định Thạch trưởng lão đã bỏ mình, nếu không tuyệt đối đã trở lại.
- Trở về thôi!
Ninh Ngạo phất tay hạ lệnh, đám người đều quyết đoán trở về, Lục Ly không nhúc nhích, mọi người bay một đoạn, thấy Lục Ly không nhúc nhích thì dồn dập kinh ngạc. Hồ Thiên Quân vung tay lên để mọi người dừng lại, hắn quay đầu nhìn Lục Ly nói:
- Thần Tử không muốn đi cùng chúng ta sao?
- Các ngươi đi về phía trước đi.
Lục Ly vẫy tay nói:
- Ta đang chờ đợi Thạch trưởng lão, lát nữa ta sẽ đuổi theo các ngươi.
Ánh mắt Viên Linh Vận lộ ra một tia thất vọng, không ngờ Lục Ly không muốn đi theo mọi người, hắn… sợ bị mọi người làm vướng chân sao?
Trong mắt Ninh Ngạo Đàm Long lộ ra một tia sát ý được che giấu cực sâu, Hồ Thiên Quân cũng không nhiều lời, vung tay nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi về phía trước.
Viên Linh Vận liếc mắt nhìn Lục Ly thật sâu, rồi bay theo mọi người, Tiểu Lạt Tiêu chu miệng, lẩm bẩm:
- Hừ hừ, kiêu căng tự đại, thật sự cho rằng mình chính là thiên hạ đệ nhất sao, chờ lát nữa hắn chết như thế nào?
Đám người Đàm Long Hồ Thiên Quân Ninh Ngạo nghe Tiểu Lạt Tiêu nói xong, hai mắt đều hơi sáng ngời, nếu Lục Ly chết ở bên trong, vậy đối với bọn họ mà nói chính là tin tức tốt.
Thần Tử chết trận, chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội thượng vị sao?
Nhìn đám người biến thành điểm đen biến mất ở phương xa, Lục Ly khoan thai đứng lên. Vừa rồi sát ý trong mắt Đàm Long và Ninh Ngạo, càng khiến hắn thêm kiên định khi đi một mình.
Lúc trước đại trưởng lão dặn dò, lần này tiến vào không được gây ra án mạng. Hắn sợ sau khi đi cùng mọi người, nếu mọi người mưu hại hắn, hắn sẽ không nhịn được hạ sát thủ, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
Đi cùng đám công tử tiểu thư kia, không chỉ không có nửa điểm trợ giúp với hắn, ngược lại sẽ liên lụy hắn, thậm chí còn phải đề phòng bọn họ âm thầm đánh lén.
Thạch trưởng lão không còn, không áp chế được đám công tử tiểu thư này, Lục Ly không thể không để ý một chút. Đám công tử kia muốn hãm hại hắn, hơn nữa sau lưng có người, có lẽ La Phi Yên sẽ không động thủ giết bọn hắn. Nhưng nếu hắn giết đám công tử kia, vậy sẽ chọc vào tổ ong vò vẽ, sẽ bị một đám đại nhân vật La Sát Cung tìm tới gây phiền toái.
Lục Ly chờ mọi người đi gần nửa ngày mới đứng dậy, hơn nữa hắn không đi theo lộ tuyến của mọi người, mà rời khỏi Thiên Hà vạn dặm, lúc này mới một đường bay về phía nam.
Tà ma quái thú chủ yếu ở trong Thiên Hà, nhưng không đại biểu bên trong hoang lĩnh không có, Lục Ly bay một canh giờ, liền gặp phải một đám Hỏa Mị Tinh và mấy chục con Hỏa Viêm Thú.
Hỏa Mị Tinh tới nhiều hơn nữa, đối với Lục Ly cũng chỉ như một đám ruồi bọ, có điều hơi tốn một ít thời gian mà thôi. Chỉ cần Hỏa Viêm Thú không xuất động quy mô lớn, sẽ không có quá nhiều vấn đề, phi kiếm bay qua là có thể nhẹ nhàng giết chết từng con Hỏa Viêm Thú.
Có lẽ đối với đám công tử tiểu thư, mất đi sự che chở của Thạch trưởng lão, hành tẩu chiến đấu ở đây, giống như đi trên băng mỏng, nhưng đối với Lục Ly mà nói lại không có nửa điểm áp lực.