Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước kia nàng cho rằng mình chỉ kém Lục Ly một chút, nhưng sau lần này nàng mới hiểu được, Lục Ly là một tòa núi cao nguy nga, trong thời gian ngắn tuyệt đối không cách nào vượt qua.
Thời gian tiếp theo, đám người đi theo Lục Ly trở về Thiên Hà Thành, có Lục Ly dẫn đội, tuy trên đường gặp phải không ít quái thú, nhưng mỗi lần Lục Ly đều chống đỡ đại bộ phận áp lực, những người còn lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cộng thêm thời điểm mấu chốt thanh phi kiếm kia của Lục Ly sẽ bay qua cứu bọn họ một mạng, cho nên đi về phía trước mười ngày nhưng không có một người chết.
Lần này rất nhiều công tử tiểu thư đã hoàn toàn thần phục, không còn phản đối Lục Ly như trước nữa, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng trở nên kính sợ.
Lục Ly vẫn giống như lúc đầu, lạnh lùng như băng, gần như không quan tâm mọi người nói chuyện, mỗi lần nghỉ ngơi đều ngồi xếp bằng một mình ở xung quanh, có vẻ không hợp nhau.
Chỉ có Viên Linh Vận mới có thể nói chuyện được với Lục Ly, ban đầu rất nhiều công tử rất ghen ghét chuyện này, nhưng phát hiện Lục Ly đối với Viên Linh Vận cũng lạnh như băng, thì tâm mọi người liền thả lỏng.
Xem ra Lục Ly cũng không có bất luận cứ cảm giác gì đối với Viên Linh Vận, hoặc là… Hắn trời sinh chính là một người máu lạnh, không động tình đối với bất luận kẻ nào.
Chỉ có Viên Linh Vận mới biết được, thật ra Lục Ly không phải người máu lạnh, nếu không hắn sẽ không mang theo mọi người trở về, không ở thời khắc mấu chốt cứu mệnh mọi người.
Cùng với nói là máu lạnh, không bằng nói là cô độc, Lục Ly không có ý định hoà vào La Sát Cung, hắn vẫn luôn coi mình là một người ngoài, cho nên hắn đã đóng băng tâm của chính mình.
Màn đêm lại buông xuống, sau khi đoàn người đại chiến một phen, Lục Ly hạ lệnh nghỉ ngơi. Hắn đi tuần tra xung quanh một vòng xong, liền một mình đi đến tòa tiểu sơn gần đó, lần này hắn không có ngồi xếp bằng tu luyện, mà một mình cầm bình rượu lên uống.
- Hưu!
Một đạo tịnh ảnh bay tới, ở dưới ánh trăng màu trắng, tựa như thiên ngoại phi tiên, mùi thơm thoang thoảng thổi tới, khiến bóng đêm càng trở nên động lòng người.
Lục Ly hờ hững liếc nhìn Viên Linh Vận một cái, gương mặt không có biến hóa gì, mấy ngày nay nữ tử này không có việc gì sẽ qua nói chuyện phiếm cùng hắn vài câu, hắn đã sớm quen rồi.
- Uống rượu một mình sao?
Viên Linh Vận hơi kinh ngạc, lấy ra bình rượu từ trong không gian giới, giương lên cười nói:
- Ta uống cùng ngươi!
Lục Ly liếc mắt nhìn Viên Linh Vận một lần nữa, sau đó tiếp tục uống rượu một mình, hắn đứng ở trên tiểu sơn, ánh mắt nhìn về phía xa, trong con ngươi đen nhánh toàn là vẻ u sầu nhàn nhạt.
- Có chuyện gì không vui sao?
Sau khi uống mấy ngụm rượu, trên mặt Viên Linh Vận hiện lên một tia đỏ ửng, cười tủm tỉm nói:
- Nói ra để bản thân nhẹ lòng một chút.
Viên Linh Vận mỉm cười, nhưng Lục Ly lại không cười, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài nói:
- Nhớ nhà.
- Nhà?
Sắc mặt Viên Linh Vận ảm đạm xuống, nàng cũng có nhà, thế nhưng ngôi nhà kia không ấm áp, trừ bỏ mẫu thân ra, những người còn lại ở trong mắt nàng không tính là người nhà. Nàng cong môi cười, nghiêng đầu hỏi:
- Thần Tử, quê quán ngươi ở đâu? Rời khỏi nhà bao lâu rồi?
- Trong một cái giao diện ở Nhị Trọng Thiên!
Lục Ly không có giấu giếm, giải thích nói:
- Nếu từ nơi này trở về mà nói cũng không lâu lắm, thế nhưng trong thời gian ngắn ta không trở về được, có lẽ… Ta còn phải ở Tam Trọng Thiên rất lâu.
- Nhị Trọng Thiên?
Viên Linh Vận có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Ly từ vị diện phía dưới phi thăng lên, nàng sinh ra ở Tam Trọng Thiên, rất xa lạ đối với Nhị Trọng Thiên.
Nàng không hỏi nhiều về sự tình Nhị Trọng Thiên, miễn làm cho Lục Ly thêm đau lòng, nàng trầm ngâm khoảng một nén nhang thời gian, rồi đột nhiên môi hơi động, truyền âm cho Lục Ly nói:
- Thật ra Huyền Thiên Phù không phải không thể giải, La Sát Cung có hai người có thể giải, thế nhưng hai người kia sẽ không giải cho ngươi. Mặt khác... Nếu như ngươi có thể mời người của một cái gia tộc hỗ trợ mà nói, cái Huyền Thiên Phù này sẽ dễ giải.
Hai mắt Lục Ly lập tức sáng lên như hai ngôi sao trên bầu trời, bỗng nhiên hắn nhìn phía Viên Linh Vận, truyền âm hỏi:
- Nói tỉ mỉ xem nào.
Viên Linh Vận nhìn thấy vẻ mặt của Lục Ly liền xác định, đúng là Lục Ly không muốn ở lại La Sát Cung, mà lúc nào cũng muốn rời đi, trong mắt hắn không có nửa điểm lưu luyến với vị trí Thần Tử.
- Có hai vị thái thượng trưởng lão có thể giải Huyền Thiên Phù, thế nhưng tự nhiên hai người bọn họ sẽ không giúp ngươi giải, nếu không chắc chắn cung chủ sẽ giận dữ.
Viên Linh Vận giải thích, sau khi dừng một chút lại tiếp tục nói:
- Ở La Sát Hải có một gia tộc am hiểu cổ độc chi thuật, ta nhận được tin tức, bọn họ có rất nhiều người có thể phá giải Huyền Thiên Phù. Gia tộc này chính là Mục gia trong tứ đại thế gia. Nếu Thần Tử có thể tìm được người Mục gia hỗ trợ, ta cảm thấy không khó phá giải lắm.
- Mục gia?
Con ngươi Lục Ly lấp lánh hào quang, có chút chua xót, hắn ngay cả La Sát Đảo cũng không ra được, làm sao đi mời người Mục gia hỗ trợ. Lại nói, Mục gia và La Sát Cung là kẻ địch, bọn họ sẽ giúp mình sao? Bọn họ dựa vào cái gì giúp mình chứ?
Quan trọng nhất là, Huyền Thiên Phù ở trong linh hồn, ngộ nhỡ người Mục gia dùng chút thủ đoạn, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
- Thần Tử không cần phải gấp!
Viên Linh Vận có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lục Ly, nàng bổ sung thêm một câu:
- Ta cũng có chút thành tựu trên phương diện linh hồn, sau khi trở về ta sẽ cẩn thận nghiên cứu Huyền Thiên Phù một chút, nếu ta có thể phá giải, vậy thì càng tốt.
- Được!
Lục Ly hơi gật đầu, nói:
- Linh Vận cố gắng, ngày ta rời đi, Thần Nữ chi vị sẽ để trống.
- Thật ra ta đã nghĩ thông suốt.
Viên Linh Vận cười chua xót, nói:
- Thần Nữ chi vị chỉ là tâm hư vinh dấy lên, cung chủ đang độ thanh xuân, sống mười mấy vạn năm cũng không phải nói đùa, coi như lên làm Thần Nữ, muốn trở thành cung chủ cũng khó như lên trời.