Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chỉ cần ngươi có thực lực, coi như ngươi chỉ là một người thường, không có bất cứ thân phận gì, ai dám khinh thường ngươi chứ? Nếu thực lực ta vượt qua cung chủ, tự sáng lập ra một cái La Sát Cung cũng là chuyện dễ dàng.
- Rốt cuộc ngươi cũng hiểu ra!
Lục Ly vui mừng nhìn Viên Linh Vận, quả nhiên nữ tử này rất thông minh, trưởng thành thật sự nhanh, lần này ra ngoài có lẽ chiến lực nàng không có tăng trưởng quá lớn, nhưng tâm tình xem như lột xác.
Thấy thần sắc trong mắt Lục Ly, Viên Linh Vận có loại thẹn thùng không tên. Thật ra khí tức sinh mệnh của Lục Ly không lớn hơn nàng nhiều lắm, nhưng ở trước mặt Lục Ly nàng cảm giác mình như là một đứa trẻ.
- Trở về đi, cố gắng nghỉ ngơi, khả năng ngày mai sẽ phải khổ chiến.
Lục Ly vẫy tay, cầm rượu lên tiếp tục uống, ánh mắt nhìn về phương xa, không hề để ý tới Viên Linh Vận.
Viên Linh Vận gật đầu, chân sau vừa giẫm, liền bay trở về, lúc ở giữa không trung đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái thật sâu.
Nàng nhìn bóng dáng cao ngạo trên đỉnh núi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nam tử này và nam tử lúc trước nàng gặp không giống nhau.
Không giống nhau ở chỗ nào thì nàng không biết, nhưng cảm giác xuất sắc hơn người, giống như càng tiếp xúc nhiều với hắn, càng cảm giác hắn thần bí…
- Không thể suy nghĩ!
Viên Linh Vận cưỡng ép chính mình thu hồi ánh mắt, chỉ số thông minh của nàng rất cao, nàng biết khi một người sinh ra tò mò với người khác phái, sinh ra tâm sùng bái, thường thường đại biểu bắt đầu rơi vào hố sâu.
Nếu Lục Ly nguyện ý ở lại La Sát Cung, vậy bị Lục Ly bắt được trái tim cũng không sao cả, Lục Ly chắc chắn sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã như vậy, nàng không nên hãm sâu vào, nếu không chờ đợi nàng sẽ là cả đời u sầu. Trừ phi nàng nguyện ý đi theo Lục Ly cao chạy xa bay, nhưng nàng còn có mẫu thân cần chăm sóc, nàng không thể rời khỏi La Sát Cung.
Lệ tẫn huyết kiền diêm vương tâm, tam thiên thanh ti nhiễu chỉ nhu.
Lục Ly liếc nhìn Viên Linh Vận hóa thành điểm đen, hắn cũng khẽ thở dài. Không thể không nói Viên Linh Vận là một nữ tử khiến người ta động tâm, nhưng hắn chỉ có thể đóng băng trái tim của mình.
Bởi vì con đường kế tiếp của hắn đã chú định là khắp nơi toàn bụi gai, hắn không thể có nửa điểm ràng buộc, cũng không thể hại người ta.
- Ầm ầm ầm!
Tám ngày sau, bên trên hoang nguyên màu đỏ, hoả vân che đậy nửa bầu trời, từng con cự thú rít gào chạy nhanh, từng bầy Hỏa Nghĩ xuyên qua mặt đất, toàn bộ hoang nguyên là quái thú nhạc viên.
Một đám nam nữ trẻ tuổi bị quái thú quây thành một đoàn, thế nhưng các nàng không có kinh hoảng sợ hãi, mà hội tụ lại thành đội, hô ứng phối hợp lẫn nhau công kích.
Bên ngoài nhóm người này, có một con quái thú đứng thẳng, nó có cánh chim màu đen, tốc độ như u linh, móng vuốt sắc bén, mỗi một lần hành động đều sẽ có một con Hỏa Viêm Thú bị xé rách. Mặt khác còn có một đạo Quỷ Ảnh, như âm phong thổi qua, chỗ nó đi qua, từng bầy Hỏa Nghĩ bất động, linh hồn bị cắn nuốt.
Lục Ly phát hiện, Quỷ Ảnh cắn nuốt linh hồn quái thú, cũng có thể mạnh lên, tuy rằng tốc độ tăng trưởng rất chậm, nhưng vẫn luôn chậm rãi tăng lên. Sau khi phát hiện điểm này hắn vô cùng hưng phấn, mỗi lần Hỏa Nghĩ xuất hiện hắn sẽ thả Quỷ Ảnh ra trước tiên, để nó tận tình đi cắn nuốt.
Tuy quái thú rất nhiều, nhưng dưới sự càn quét có tổ chức của mọi người, rất nhanh chỉ còn dư lại một mảnh thi thể. Đội ngũ này ở bên trong chiến đấu đã hoàn toàn trưởng thành lên, đương nhiên chuyện này không thoát khỏi quan hệ đến Lục Ly.
Viên Linh Vận không thể không bội phục hắn, bởi vì lúc trước nàng là người dẫn đầu, nhưng dưới sự dẫn dắt của nàng, mỗi lần đều có người chết, hơn nữa sức chiến đấu của mọi người không thể phát huy được sáu bảy thành.
Lục Ly không hạ quá nhiều mệnh lệnh, một mình đứng ở giữa sân, chỉ khống chế phi kiếm bay tới bay lui, thoạt nhìn hắn là người nhẹ nhàng nhất. Nhưng mỗi một cái mệnh lệnh hắn hạ đạt ra, đều sẽ khiến cho mọi người phối hợp càng thêm chặt chẽ, mỗi một lần hắn ra tay đều có thể cứu một người từ trong nguy hiểm ra.
Mọi người không cần suy nghĩ, cũng không cần lo lắng cái gì, cứ dựa theo mệnh lệnh của Lục Ly toàn lực tiến công là tốt. Sau nhiều lần chiến đấu, tất cả mọi người đều cảm giác chiến lực của mình tăng lên, nếu lúc trước bọn họ chỉ có thể phát huy được sáu bảy thành chiến lực, thì hiện tại đã có thể phát huy mười hai thành, phát huy vượt bậc.
Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân vẫn không có đuổi theo, Thạch trưởng lão cũng không có nửa điểm tin tức, mọi người đều coi bọn hắn đã chết. Ba vị công tử đỉnh cấp chết, Viên Linh Vận bị Lục Ly chấn phục, tự nhiên những người còn lại không có tâm tranh hùng với Lục Ly, đều công nhận vị trí thần của tử hắn.
Mấy tiểu thư từ chống đối, chán ghét đã bắt đầu chậm rãi thay đổi, biến thành tiếp thu, trong khoảng thời gian này ánh mắt nhìn Lục Ly rõ ràng đã khác trước.
Lục Ly vẫn luôn không có thay đổi so với lúc trước, lạnh lùng như băng, rất ít nói chuyện. Trước kia mọi người cho rằng Lục Ly quái gở, kiêu ngạo, hiện tại lại cảm thấy thần bí, lãnh khốc, sâu xa khó hiểu, từ con dế nhũi ban đầu biến thành tuyệt thế cao thủ lãnh khốc…
Tiểu Lạt Tiêu thay đổi lớn nhất, nàng là loại người hỉ nộ ái ố rõ ràng, tính tình thẳng thắn. Yêu chính là yêu, hận chính là hận, tâm địa không có nhiều gian xảo.
Ban đầu thái độ của Viên Linh Vận đối với Lục Ly có thay đổi lớn, nàng còn hơi tức giận và khó hiểu, nhưng trong khoảng thời gian này thái độ của nàng cũng có thay đổi, mỗi ngày đều cười tủm tỉm với Lục Ly. Cho dù Lục Ly không phản ứng nàng, nàng cũng tung ta tung tăng đi theo sau Lục Ly, cái bộ dạng như chó xù kia khiến Viên Linh Vận nhìn thấy cũng có chút đau “trứng”... nếu nàng có trứng nói.
- Đi theo ta làm cái gì?
Sau đại chiến, Lục Ly bay lên, quét sạch đám quái thú còn dư lại ở xung quanh, hắn thấy Tiểu Lạt Tiêu đi lại đây. Liền lạnh lùng nhìn lướt qua, nói:
- Còn không đi giúp tỷ muội ngươi chữa thương?
- Không chết được, không chết được!