Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3156 - Chương 3143: Đường Còn Rất Dài

Bất Diệt Long Đế Chương 3143: Đường còn rất dài

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Sau đó hắn bắt đầu truyền tống, thế nhưng chi phí truyền tống lại nâng giá rồi, bởi vì trong không gian Thần Khí của hắn còn có hai người. Trong tình huống bình thường truyền tống trận đều có thần văn đặc biệt, có thể cảm ứng được trong không gian Thần Khí có sinh linh hay không, mang theo chiến thú truyền tống không sao, nhưng mang theo người lại phải trả thêm thần thạch.

- Còn có một người nữa, Mục gia nha đầu...

Vào giờ phút này Lục Ly phát hiện trong Thiên Tà Châu còn có một người, Mục Uyển Như, hắn cười khổ, lần trước Mục Doanh Doanh đi, đã quên thả ra. Hắn suy nghĩ một chút truyền tống Mục Uyển Như ra, tiếp theo cũng mặc kệ nàng sống chết, một mình truyền tống rời đi.

Trên người Lục Ly còn một ít thần thạch, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, một đường truyền tống đi qua, liên tục không ngừng. Đương nhiên con đường hắn lựa chọn vẫn rất bảo thủ, tận lực đi qua lĩnh vực có quan hệ không tốt với Lưu gia.

Trên người còn hơn hai ngàn vạn thần thạch, sau khi Lục Ly truyền tống xong một lần nữa, cũng không biết đã truyền tống bao nhiêu lần, đi qua bao nhiêu lĩnh vực, tinh thần hắn đã mệt mỏi tới cực điểm.

- Thiên Tâm Thành?

Mười ba ngày sau, Lục Ly nhìn thoáng qua thành trì lại nhìn nhìn bản đồ, phát hiện đã rời khỏi Lãnh Tuyền Lĩnh được khoảng chừng hơn bốn mươi cái lĩnh vực, hắn đã hoàn toàn yên tâm.

Hắn tùy tiện tìm một cái khách điếm ngã đầu xuống ngủ, sau khi ngủ một ngày hắn tìm được một cái đại thương hội bên trong thành, lấy ra rất nhiều bảo vật, thần dược, thần tài bán đi.

Hắn đánh chết mấy chục võ giả Tứ Kiếp ở Lãnh Tuyền Lĩnh, tất cả không gian giới đều bị hắn thu hồi, bên trong có không ít bảo vật.

Sau khi bán hết đi, cộng thêm thần thạch vốn có trong những cái không gian giới đó, trên người Lục Ly lại có hơn bốn ngàn vạn thần thạch. Hắn lại tiếp tục truyền tống, hiện tại càng đi được xa càng an toàn.

Một tháng sau.

Trong một cái tửu lầu ở Phù Dung Lĩnh, có ba nam tử ngồi ở cùng nhau, sắc mặt hai người trong đó tái nhợt, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn vô cùng suy yếu. Thế nhưng ánh mắt hai người này lại sáng ngời có thần, trên mặt đều là ý cười.

- Nào, cụng ly vì chúng ba huynh đệ chúng ta lại gặp nhau!

Tần Chiến cười ha ha, tuy thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng không ngại uống rượu. Cam Lâm và Lục Ly cầm chén rượu lên, ba người liên tục uống ba bốn ly.

Sau khi uống được một lúc, Tần Chiến và Cam Lâm mới kể lại chuyện mình gặp phải. Năm đó hai người bọn họ và Lão Quý cùng nhau chạy thoát, người Băng Phong Cốc không đuổi giết bọn họ, bọn họ đi theo Lão Quý đến một chỗ. Nơi đó vô cùng hỗn loạn, hai người ngây người một đoạn thời gian liền rời đi, nhưng không nghĩ rằng bị người theo dõi, một tên võ giả Tứ Kiếp ra tay bắt hai người làm tù binh.

- Được rồi, không nói chúng ta nữa, nói chuyện của ngươi đi!

Tần Chiến lắc đầu, tò mò hỏi:

- Lục Ly, ngươi làm như thế nào chạy trốn khỏi tay Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc vậy?

- Việc này, nói đến rất dài ...

Lục Ly uống hết chén rượu, chậm rãi kể lại chuyện mấy năm nay gặp phải một lần, Tần Chiến và Cam Lâm vừa nghe, vừa hãi hùng khiếp vía.

Sau khi nghe xong, Tần Chiến và Cam Lâm liếc nhau, hai người đều có chút tự biết xấu hổ, Tần Chiến cảm khái:

- Không hổ là yêu nghiệt đi ra từ Nhị Trọng Thiên của chúng ta, cục diện hiểm ác như thế cũng có thể lần lượt hóa hiểm thành an. Lục Ly, xem như ta hoàn toàn phục ngươi rồi!

- Không nói những chuyện này nữa!

Lục Ly cười cười, ánh mắt nhìn về phía tây nói:

- Đường của chúng ta còn rất dài, trước hết nghĩ biện pháp đi Lẫm Đông Đại Lục đã. Đến nhờ Doãn gia hỗ trợ. Nếu không dựa vào chính chúng ta, cả đời cũng đừng nghĩ đến được Phi Hỏa Đại Lục.

Một tháng thời gian trôi qua, nhưng La Sát Hải và Lãnh Tuyền Lĩnh bên kia cũng không có ngừng nghỉ xuống, thế nhưng những chuyện đó đều không quan hệ với Lục Ly. Khoảng cách xa như vậy, cơ bản rất khó đuổi lại đây, hơn nữa Lục Ly cũng sẽ không ở lại đây lâu, mà là luôn truyền tống rời đi.

Sau khi uống rượu cả đêm, hai người lại đi vào tu luyện an dưỡng, Lục Ly thì tiếp tục truyền tống lên đường. Truyền tống rất tốn thần thạch, nếu cưỡi Thần Hành Chu mà nói, thực ra tốc độ không kém bao nhiêu, hơn nữa không cần hao phí thần thạch.

Nhưng Lục Ly không dám tùy ý vận dụng kiện bảo vật này, toàn bộ Tử Dương Đại Lục có thể có mấy con Thần Hành Chu, một khi Lục Ly vận dụng Thần Hành Chu hành tung sẽ lập tức bị phát hiện. Đến lúc đó sẽ không chỉ có người La Sát Hải và Long Tuyền Lĩnh đuổi theo, đoán chừng Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc cũng sẽ phái cường giả tới đuổi giết hắn.

Cho nên vẫn phải khiêm tốn chút, truyền tống tốn một ít thần thạch cũng không sao cả. Thần thạch là vật ngoài thân, xài hết lại kiếm. Không được thì đi cướp bóc, cướp bóc luôn là phương thức kiếm tiền nhanh nhất.

Cứ như vậy Lục Ly một đường truyền tống về biên giới phía tây, cho dù Tử Dương Đại Lục là đại lục nhỏ nhất, nhưng cũng rộng lớn vô biên, Lục Ly tùy tiện tính một chút, ba người muốn truyền tống đi qua, ít nhất cũng cần ba mươi mấy triệu thần thạch.

Sau khi tiếp tục truyền tống liên tục bảy ngày, Lục Ly ngừng lại. Bởi vì không có thần thạch, toàn bộ thần thạch đều đã dùng hết rồi.

Lục Ly tìm một cái khách điếm, lấy toàn bộ không gian giới trong cơ thể ra, tiếp theo xem xét từng cái bảo vật trong không gian giới, phàm là vật có thể bán lấy thần thạch đều lấy ra.

Sau một phen vật lộn, Lục Ly tìm ra mấy trăm kiện bảo vật và thần tài tạm nhìn được, hắn đi đến thương hội lớn nhất trong thành bán ra. Không nghĩ tới mèo mù còn có thể gặp được chết chuột, vậy mà có một ít bảo vật rất đáng giá, bán được hơn một ngàn vạn thần thạch.

Trên tay có thần thạch, trong lòng liền không hoảng hốt, Lục Ly tiếp tục lên đường, thế nhưng hơn một ngàn vạn này cũng chỉ dùng được khoảng nửa tháng.

- Có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi!

Lục Ly nhìn bản đồ một chút, phát hiện đã tới trung nam bộ Tử Dương Đại Lục rồi, cách La Sát Hải cũng không biết bao nhiêu xa nữa. Cho dù La Phi Yên Tô Nguyệt Cầm và Thác Bạt gia biết hắn ở đây, đoán chừng cũng sẽ không đuổi tới.

Bình Luận (0)
Comment