Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lời nói Mục Uyển Thanh sắc bén, hùng hổ doạ người, căn bản không để lại nửa điểm tình cảm, xung quanh đã tụ tập hơn một ngàn tộc nhân, đây là chuẩn bị hoàn toàn trở mặt.
- Hỗn láo!
Sắc mặt tất cả trưởng lão thay đổi, thái thượng trưởng lão nổi giận, trong mắt toàn là sát ý, hắn nổi giận nói:
- Một đứa nha đầu, bỏ lơ tổ huấn và tộc quy, bỏ lơ trưởng bối, vậy mà dám ở chỗ này nói năng linh tinh? Ngươi có tin lão phu một chưởng chụp chết ngươi hay không?
Trưởng lão Hình Phạt Đường cũng nổi giận nói:
- Mục Uyển Thanh, nếu ngươi còn nhận mình là con cháu Mục gia, thì phục tùng quy củ Mục gia. Nếu ngươi không nhận mà nói, vậy bổn tọa lập tức trục xuất ngươi khỏi Mục gia, mời ngươi rời khỏi Mục Tiên Thành, nếu không coi như là kẻ xâm lấn.
- Ha ha!
Mục Uyển Thanh nở nụ cười, nàng nhìn chung quanh một vòng nói:
- Đám các ngươi ra vẻ đạo mạo, chính khí lẫm lẫm, trong lòng các ngươi muốn cái gì, tự mình rõ ràng. Đừng nói những lời vô dụng đó, hôm nay ta chỉ nói một câu, ai muốn cướp chức vị tộc trưởng của Mục Vương Tinh, trước bước qua thi thể Mục Uyển Thanh ta.
- Tỷ…
Mục Vương Tinh sốt ruột, đang muốn nói cái gì, lại bị Mục Uyển Thanh xua tay nói:
- Vương Tinh, ngươi không cần phải nói cái gì, hôm nay tỷ tỷ ở đây, ta rất muốn nhìn xem những người này, một tay che trời như thế nào?
- Được được được!
Thái thượng trưởng lão cười to vài tiếng, ánh mắt nhìn về trưởng lão Hình Phạt Đường, người sau lập tức lạnh giọng nói:
- Mục Uyển Thanh làm việc ngang ngược, ngang nhiên coi thường tộc quy và trưởng bối, hiện tại ta đại biểu gia tộc chính thức trục xuất Mục Uyển Thanh khỏi gia tộc. Mục Uyển Thanh xin các ngươi lập tức rời đi, nếu không sẽ coi là người xâm lấn Mục gia, chúng ta sẽ áp dụng thủ đoạn bảo vệ tôn nghiêm Mục gia.
- Còn không phải là đánh sao?
Mục Uyển Thanh bừng bừng chiến ý, trực tiếp bay lên trời, phẫn nộ quát:
- Các ngươi ức hiếp nhất mạch chúng ta, còn không phải là các ngươi cảm thấy thế lực mình mạnh sao? Nếu đã muốn dựa vào nắm tay nói chuyện, vậy thì đánh một trận đi, chúng ta bại sẽ mặc cho các ngươi xử trí, nếu thắng thì các ngươi phải cúi đầu xưng thần!
Bất cứ trận tranh quyền đoạt thế nào cũng sẽ không dựa vào mồm mép, thứ dựa vào chính là nắm tay, dựa vào thực lực.
Hai bên đều có lợi ích của mỗi người, không cách nào thuyết phục đối phương, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chiến đấu, thắng làm vua thua làm giặc, ai thắng người đó liền đại biểu chính nghĩa.
Mục Uyển Thanh không phải là tiểu thư cái gì cũng không hiểu trước đây, mấy năm nay nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng nhìn thấu rất nhiều việc, nếu không nàng cũng sẽ không ở trên chiến thuyền, không tiếc buông bỏ thân mình cũng muốn thỉnh cầu Lục Ly hỗ trợ.
Có thực lực tuyệt đối, mới có thể có được quyền uy tuyệt đối, đây là đạo lý vĩnh hằng bất biến. Mục Uyển Thanh lười nói mấy câu vô nghĩa, không phục thì đánh, không dám đánh thì bàn lại.
- Vù!
Nho thúc và Lục Ly bay lên không theo, lần này Lục Ly khiến cho rất nhiều người chú ý, lúc trước không có ai để ý hắn. Một số người còn hơi kinh ngạc, một tên Nhị Kiếp đỉnh phong đi theo lên làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể giúp được cái gì sao? Cho dù phất cờ cổ vũ, cũng không dùng tới đi?
Chuyện khác thường tất có yêu dị!
Quan trọng nhất là thần sắc Lục Ly, vô cùng bình tĩnh, không hề kinh hoảng chút nào, thoạt nhìn giống như hắn là chúa tể nơi này, hết thảy trước mắt đều là con kiến, chuyện này khiến người ta không thể không coi trọng.
Ánh mắt thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão đều nhìn về phía Lục Ly, nhìn một lát cũng không có nhìn ra vấn đề, có lẽ Lục Ly không phải ẩn giấu cảnh giới, thật sự là Nhị Kiếp đỉnh phong.
Nếu Mục Uyển Thanh tuyên chiến, vậy không có gì để nói nữa, thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão đều không muốn lui bước, vậy chỉ có thể đánh một trận.
Hai người liếc nhau hơi gật đầu, ánh mắt giao lưu một chút hai người lập tức đạt thành hiệp nghị. Hai người chuẩn bị liên thủ trấn áp Mục Uyển Thanh, trước tiên trấn áp trực hệ nhất mạch rồi, bọn họ lại cạnh tranh.
- Tỷ!
Mục Vương Tinh có chút sốt ruột, tuy rằng Mục Uyển Thanh mang theo một vị siêu cấp cường giả trở về, nhưng chỉ có một người, thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão liên thủ rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
- Vù!
Thân thể hắn bay lên trời, muốn đi trợ chiến, một vị trưởng lão bên người hắn dùng một tay kéo hắn lại, người nọ lắc đầu nói:
- Tinh công tử, đừng xúc động, ngươi vừa lên đi, gia tộc sẽ hoàn toàn nội chiến.
Thái thượng trưởng lão nhìn thấy động tác của Mục Vương Tinh, hừ lạnh một tiếng:
- Tất cả người trong gia tộc không được nhúc nhích, ta và Mục Vinh Ân đi lĩnh giáo một chút, nếu chúng ta bại, về sau chúng ta sẽ mặc kệ sự tình trong gia tộc.
Ý tứ của thái thượng trưởng lão rất rõ ràng, bảo người bên Mục Vương Tinh không được làm xằng làm bậy, bên bọn họ cũng chỉ ra hai người. Nếu người bên Mục Vương Tinh vừa động, các trưởng lão còn lại trong gia tộc sẽ ra tay, đến lúc đó sẽ biến thành gia tộc loạn đấu, cục diện không thể khống chế.
Thái thượng trưởng lão còn có một ý tứ khác, nếu bại bọn họ sẽ mặc kệ sự tình gia tộc, cũng chính là cam chịu Mục Vương Tinh thượng vị. Ngược lại nếu thắng, về sau sự tình gia tộc sẽ do bọn họ quản, nhất mạch Mục Vương Tinh sẽ hoàn toàn mất đi quyền thế.
Tuy nội tâm Mục Vương Tinh rất cấp bách, nhưng nghe thấy thái thượng trưởng lão nói vậy, cũng không dám làm xằng làm bậy. Hắn thân là người nối nghiệp trực hệ nhất mạch, từ nhỏ đã dưỡng thành tư duy tất cả lấy lợi ích gia tộc lên làm đầu, hắn biết rõ nếu vừa động, toàn bộ Mục gia sẽ vạn kiếp bất phục.
- Vương tinh, ngươi ở bên cạnh nhìn là được!
Mục Uyển Thanh liếc mắt nhìn Mục Vương Tinh một cái, ngạo nghễ nói:
- Xem tỷ giúp ngươi quét sạch gian nịnh, bình định.
- Hưu!
Sau khi nói xong, Mục Uyển Thanh mang theo Nho thúc và Lục Ly bay ra ngoài thành, cường giả như thế đại chiến tự nhiên không có khả năng ở trong thành, bằng không Mục Tiên Thành sẽ biến thành phế tích.
- Tất cả không được vọng động!