Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Doãn Thành Duệ mang theo Lục Ly đi ra ngoài, Doãn Nhược Lan quan tâm đi tới hỏi mấy câu, mặt mày chứa đầy thân thiết, khiến nhiều công tử trẻ ghen tị nhìn.
- Sao ngươi khỏe mau thế?
Doãn Nhược Lan tò mò hỏi thăm, phải biết rằng Doãn Thiên Phạn giờ phút này còn đang tu dưỡng, linh hồn cùng nguyên khí sinh mệnh chưa khôi phục lại, phỏng chừng phải đợi một tháng.
Lục Ly thuận miệng nói:
- Ta trời sinh phẩm chất tốt, a không, là thiên phú dị bẩm!
- Ha ha ha!
Doãn Nhược Lan cười tươi như hoa, cười ra nước mắt, phong tình tươi đẹp khiến vô số người nhìn trân trân. Rất nhiều người trong lòng càng thêm đố kỵ, nhưng Lục Ly dùng thực lực chứng minh bản thân, mọi người không dám biểu lộ ra.
- Được rồi, không tán dóc với nàng nữa, cổ đồng đâu? Đưa đây cho ta!
Lục Ly vươn tay ra, Doãn Nhược Lan nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy? Ngươi còn muốn xông?
Lục Ly gật đầu, nói:
- Ừm! Không xông qua thì chúng ta đều phải nhốt chết ở đây, dù gì phải xông vào một lần.
- Đừng đi mạo hiểm!
Doãn Nhược Lan lắc đầu, nói:
- Ngươi không chịu nổi loại lửa màu đen đó, đừng tự chuốc khổ vào thân, sơ sẩy một cái có lẽ sẽ chết trong đó.
- Ta tự biết chừng mực!
Lục Ly suy nghĩ một hồi truyền âm nói:
“Loại lửa đen đó có thể giúp ta tôi thể, giúp thân thể của ta không ngừng trở nên cường đại, có lẽ xông mấy lần thì ta có thể chịu đựng được.”
- A...
Doãn Nhược Lan trợn to mắt, truyền hỏi:
“Ngươi có chắc không?”
Lục Ly gật đầu, Doãn Nhược Lan lấy ra cổ đồng đưa cho Lục Ly. Lục Ly lắc người xông vào Hỏa Trận, lập tức khiến lửa bốc cháy cuồn cuộn, Lục Ly đã sớm thúc đẩy cổ đồng, từng dải sáng tuôn ra bao phủ hắn.
Vèo!
Lục Ly sải bước đi, tốc độ rất nhanh, đến khu vực lửa màu trắng thì hắn vận dụng Bác Long thuật, lại lần nữa bước nhanh tiến lên.
- A! Sao Lục trưởng lão lại đi xông?
- Chẳng phải trước đó Lục trưởng lão không chịu đựng nổi? Lửa màu đen khủng bố như vậy, hắn lại đi làm cái gì?
- Không biết, không hiểu nổi, có lẽ Lục trưởng lão muốn thử nghiệm một vài thứ?
- Lục trưởng lão thật là lực sĩ, mấy ngày hôm trước bị đốt đến mức đó mà còn đi nữa, đây là dũng sĩ đích thực.
Người bên Doãn gia xì xào bàn tán, rất nhiều người trong lòng ngược lại dấy lên một tia hy vọng, chắc chắn Lục Ly sẽ không rảnh rỗi tự chuốc khổ, hắn làm như vậy hẳn là có ẩn ý gì đó.
- Thương Viêm, người của Doãn gia đang làm cái gì vậy?
Bên kia, Thương Long nhìn Lục Ly lao vào Hỏa Trận, hắn nhìn qua một thanh niên tóc tím, dò hỏi.
Thanh niên tóc tím nhìn Lục Ly, nói:
- Chắc không phải vì báu vật.
- Không phải vì báu vật?
Bề ngoài của Thương Long khá bá khí, còn trẻ tuổi đã có khí chất kiêu hùng, ánh mắt trưng cầu nhìn Thương Viêm.
Thương Viêm giải thích rằng:
- Thần văn ở đây rất khó phá vỡ, hoặc nên nói là không thể nào phá vỡ. Ta cảm giác mặt trận ở đây hẳn là nằm ở chỗ ba món báu vật, có lẽ lấy được chúng thì có thể dễ dàng phá thần văn nơi này.
- Có khả năng này!
Thương Long suy nghĩ một hồi gật đầu đồng ý, theo sau hắn trầm ngâm giây lát nói:
- Lát nữa đợi người bên kia lùi về thì ta đi thử, xem coi có thể lấy ba món báu vật kia không.
- Long ca, đừng xung động!
Thương Viêm lắc đầu nói:
- Để Cáp ca đi đi, Long ca là trụ cột của chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
- Có thể xảy ra chuyện gì?
Thương Long cười lạnh nói:
- Một Nhị Kiếp đỉnh phong đều có thể xông đến khu vực lửa màu đen, ngươi cảm thấy ta không bằng hắn sao? Ta cũng có mảnh nhỏ thánh binh!
Thương Viêm thấy thế thì không tiện khuyên nữa, gật đầu, nói:
- Vậy Long ca hãy cẩn thận một chút.
Vèo!
Lục Ly không chống chọi quá lâu trong lửa màu đen, lúc trước kiên trì khoảng một giây, bây giờ chỉ được nửa giây, hắn cảm giác không chịu nổi liền bay ngược về, từ xa đã truyền âm nói:
“Duệ công tử, giúp ta chữa thương!”
Doãn Thành Duệ lập tức xông đến, thu Lục Ly vào không gian giới chỉ, ném vào ao nước, sau đó lấy ra dược chữa thương hàng đầu giúp hắn chữa thương.
Lục Ly lăn lộn mấy vòng trong ao nước, theo sau cắn răng ngồi dậy tu luyện khôi phục, nhưng chốc lát sau đã không chịu nổi, ngất đi.
- Cần gì khổ như vậy?
Doãn thành duệ khe khẽ thở dài, ở một bên ngồi xếp bằng yên lặng chờ đợi Lục Ly tỉnh lại. Doãn Thành Duệ không hiểu Lục Ly làm như vậy có ý nghĩa gì? Loại lửa kia quá khủng bố, còn có khoảng cách mấy nghìn bước, Doãn Thành Duệ cho rằng Lục Ly tuyệt đối không chịu nổi.
Bên kia, sau khi Lục Ly lùi lại thì Thương Long lấy một hạt châu màu vàng ra, trên hạt châu có một con chim đại bàng xinh đẹp, còn có rậm rạp thần văn, nhìn liền biết là chí bảo.
Thương Long chậm rãi đi hướng khu vực lửa, đám người Doãn Nhược Lan căng thẳng tinh thần. Nếu cho Thương Long lấy được ba món báu vật thì phe kia có thể rời đi nơi đây, nhóm Doãn Nhược Lan cho dù không bị nhốt chết cũng bị động.
Hạt châu màu vàng tỏa ánh sáng vàng chói lòa chặn ngọn lửa, Thương Long từng bước vững vàng tiến lên, khi đến khu vực lửa màu trắng thì ánh sáng từ hạt châu thoáng chốc bị áp chế, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thống khổ.
Thương Viêm sốt ruột hét to:
- Long ca, lùi!
Thương Long cắn răng tiếp tục tiến lên, hắn không tin, Lục Ly chỉ là Nhị Kiếp đỉnh phong mà còn đứng vững được, hắn là thiếu tộc trưởng của Thương gia nhưng không chịu nổi?
Một trăm bước, năm trăm bước!
Thương Long rốt cuộc không chịu nổi, người bốc cháy, hắn đau đến mức lăn lộn dưới đất. Người bên Thương gia sốt ruột rống to lên, thậm chí có người còn xông đến, muốn đi cứu Thương Long.
- Hây!
Phản ứng của Thương Long khá nhanh, một tay vỗ xuống đất, thân thể như mũi tên nhọn bắn trở về, lăn lộn dưới đất, thảm còn hơn Doãn Thiên Phạn lúc trước.
- Ha ha ha ha ha ha!
Người bên Doãn gia cười to, còn có người hét lớn trào phúng Thương Long, khiến người bên Thương gia giận tím mặt. Nhưng hai bên cách xa như vậy, Thương Long không thể đến gần khu vực lửa màu đen, tranh luận thì hơi bị mất mặt.
Thương Long bị thu vào Thần Khí không gian chữa trị, hai bên ồn ào một chốc rồi lắng xuống. Trong mắt người của hai phe đều nặng trĩu ưu tư, không biết nên làm sao bây giờ.