Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghịch Long Vân sờ mũi, vẻ mặt Lục Ly nghiêm chỉnh, chắp tay nói:
- Vân huynh, Lục mỗ cầu ngươi một chuyện, nếu chuyện này ngươi có thể giúp ta, Lục Ly ta xem như thiếu ngươi một mạng, về sau có việc cần, Lục mỗ có chết cũng không chối từ.
Sau khi nói xong, Lục Ly cúi người thật sâu với Nghịch Long Vân, hơn nữa không lập tức đứng thẳng thân thể, tiếp tục khom người.
- Lục huynh, ngươi làm cái gì vậy?
Nghịch Long Vân vội vàng nâng dậy Lục Ly, Nghịch Long Vân không có nhiều tâm kế, trong lòng hắn đã hoàn toàn nhận thức người bạn Lục Ly này, cũng tán thành lực lượng của Lục Ly.
Thủy Thụy Dương dẫn người phục kích, Lục Ly vốn có thể lập tức rời đi, hắn lại lựa chọn ở lại huyết chiến. Hơn nữa bằng vào lực bản thân đánh chết mấy cường giả Ngũ Kiếp, chính mình lại bị thương nặng.
Chuyện này, Nghịch Long Vân rất xúc động, nếu không phải Lục Ly lưu lại, bọn họ đều phải chết. Lục Ly kỳ thật xem như cứu bọn họ một mạng, trong lòng hắn rất cảm kích và tán dương Lục Ly.
Hắn nâng Lục Ly dậy, nói:
- Lục huynh, ngươi cứ nói đi, chỉ cần không quá khó xử, ta sẽ giúp ngươi toàn lực.
- Nói khó cũng khó, nói không khó kỳ thật cũng không khó.
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Ta muốn Vân huynh lén mang ta vào hậu sơn của các ngươi. Ta chỉ muốn gặp mặt Nghịch Long Linh một lần, chỉ cần gặp một lần, ta lập tức rời đi, tuyệt không để Vân huynh phải khó xử.
- Chuyện này... không được!
Nghịch Long Vân chỉ chần chờ một hơi thở liền quả quyết cự tuyệt, ngữ khí vô cùng kiên định. Trước không nói Vũ trưởng lão đã đặc biệt dặn dò, phải trông coi Lục Ly kỹ càng, không để Lục Ly tiến vào trọng địa gia tộc.
Cho dù Vũ trưởng lão không dặn dò, Nghịch Long Vân cũng không dám mang Lục Ly ra hậu sơn. Ở trong hậu sơn đều là Thái Thượng Trưởng Lão và các trưởng lão, người ngoài tuyệt đối không thể đi vào. Hắn dám mang Lục Ly đi vào, không nói hắn bị phạt nặng, cũng sẽ lập tức bị phát hiện.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Ly, giải thích:
- Lục huynh, chuyện khác đều có thể, chuyện này thứ ta bất lực. Hậu sơn phòng ngự nghiêm ngặt, ta muốn mang ngươi vào khó như lên trời.
- Chuyện này...
Sắc mặt Lục Ly âm trầm, kỳ thật nội tâm hắn rất rõ ràng, để Nghịch Long Vân mang vào hậu sơn là không thể. Nếu hậu sơn của Nghịch Long Tộc dễ dàng tiến vào như vậy, Nghịch Long Tộc đã sớm bị diệt tộc.
Hắn cố ý đưa ra một chuyện không thể làm được, sau đó lùi bước yêu cầu chuyện khác, như vậy nội tâm Nghịch Long Vân sẽ không mâu thuẫn như vậy.
Ai...
Vẻ mặt hắn thất vọng, thở dài nói:
- Nếu không như vậy đi? Vân huynh, ngươi đi hậu sơn, hoặc tìm bằng hữu hỗ trợ lẻn vào hậu sơn, giúp ta tìm Nghịch Long Linh? Sau khi tìm được nàng, mời nàng ra ngoài gặp mặt? Tuy hậu sơn đều là đại nhân vật, nhưng cũng phải có hạ nhân và nha hoàn hầu hạ chứ?
- Này, này...
Nghịch Long Vân vẫn hơi chần chờ, nếu là việc khác còn dễ làm, nếu đến hậu sơn bị phát hiện, tộc quy khẳng định sẽ không tha, ít nhất nhốt trăm năm.
- Vân huynh, ta cầu ngươi!
Lục Ly bái lạy thật sâu, sau đó vẻ mặt cầu khẩn nói:
- Nếu không như vậy đi? Ngươi để người đi tìm Nghịch Long Linh, chỉ chuyển lời, nàng có ra ngoài hay không là chuyện của nàng, vậy là có thể rồi chứ? Nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ không nói cái gì.
- Chuyện này...
Nghịch Long Vân nhìn vẻ mặt của Lục Ly, cắn chặt răng nói:
- Thôi thôi, việc này ta sẽ giúp ngươi, ngươi đã cứu chúng ta một mạng, cho dù ta bị nhốt trăm năm cũng nhận rồi. Nhưng... ngươi xác định người nọ thật ở hậu sơn sao?
- Xác định!
Lục Ly phi thường kiên định nói, tuy hắn không biết nội tình, nhưng thấy thái độ biến hóa của Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão, khiến hắn phi thường xác định. Lục Linh rất có thể ở hậu sơn, chỉ là không biết nguyên nhân gì không ra ngoài mà thôi.
- Được!
Nghịch Long Vân đi lòng vòng trong phòng mấy vòng, nói:
- Mấy ngày nay ngươi đừng làm hành động thiếu suy nghĩ gì, du ngoạn với ta ở trong Nghịch Long Cốc. Ta sẽ an bài người đi vào. Nếu nàng thật sự ở hậu sơn, ta sẽ truyền lời thay ngươi. Nếu không ở đó hoặc không được, vậy ta cũng không có biện pháp. Đúng rồi... ngươi muốn truyền lời gì?
Đôi mắt Lục Ly trở nên sáng rực, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi nói với nàng, Lục Ly... đến đây rồi!
Chỗ hậu sơn Nghịch Long Cốc là cấm địa, ngoài Thái Thượng Trưởng Lão và trưởng lão, người còn lại không có mệnh lệnh, tuyệt đối không thể đi vào.
Người bình thường không thể đi vào, không có nghĩa không ai được đi vào. Hậu sơn rất lớn, sống ở đó đều là đại nhân vật. Đại nhân vật tự nhiên chỉ làm chuyện lớn, việc nhỏ bình thường đều có hạ nhân và thị nữ làm.
Hạ nhân và thị nữ ở hậu sơn có rất nhiều, ước chừng mấy trăm người. Những người này đều trải qua huấn luyện và quản lí nghiêm khắc, một khi phạm sai lầm, trực tiếp bị xử tử.
Nhưng mấy trăm năm người cũng có người không sợ chết, cũng có người đều óc không sáng suốt, có người chịu không nổi hấp dẫn. Nghịch Long Vân lặng lẽ tìm người an bài, sự tình thật thuận lợi, cho một thị nữ trăm vạn thần thạch, người nọ đáp ứng truyền lời.
Chỉ truyền một câu, thị nữ này cảm thấy không phải chuyện lớn gì, càng đừng nói người nàng làm việc là một công tử của Nghịch Long Tộc, cho dù không có thần thạch, nàng cũng không dám kháng lệnh.
Nhưng thị nữ này chưa từng gặp Lục Linh, cho nên nàng cần tìm hiểu với đám thị nữ bên trong. Nghịch Long Vân mang Lục Ly đi thăm hết Nghịch Long Cốc, hơn nữa còn an bài tiệc rượu, mười một vài công tử và tiểu thư của Nghịch Long Tộc.
Đi thăm kỳ thật cũng không có gì để thăm. Bởi vì những nơi đi thăm cũng không phải nơi trọng yếu. Chỉ là một số cảnh sắc xinh đẹp, một vài nơi thoạt nhìn huyền diệu nhưng không có gì quá huyền bí.
Chỗ tốt chân chính, Nghịch Long Cốc không cho phép ngoại nhân đi vào, thậm chí rất nhiều người bản tộc cũng không có tư cách đi vào.
Tiệc tối tổ chức tại lầu các lộ thiên, Nghịch Long Tộc đến đây mười mấy công tử tiểu thư, nhưng đều là công tử tiểu thư hệ nhánh. Công tử như Nghịch Long Vân không đủ phân lượng, phía trên cũng không có lệnh đặc thù, cho nên, công tử trực hệ của Nghịch Long Tộc sẽ không ra mặt.