Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong xương cốt những tiểu thư công tử hệ nhánh này đều là ngạo khí, nhưng thứ nhất đều nể mặt Nghịch Long Vân, thứ hai là Lục Ly quả thực đã cứu người của Nghịch Long Tộc, cho nên nhóm người này vẫn xem như là khách khí.
Một đám người thay phiên tấn công, còn uống rượu ngon của Nghịch Long Cốc, nồng độ vô cùng cao, nhiều người như vậy, Lục Ly tự nhiên không thể không uống. Cũng may thể chất của Lục Ly bất đồng với người thường, một đám người thay nhau ra trận, xác nhận không chuốc say Lục Ly.
Mấy công tử Nghịch Long Tộc đều chịu phục, nhìn Lục Ly bằng ánh mắt khác xưa, đều hạ thấp tư thái, khách khí thân thiện hơn với Lục Ly.
Uống đến nửa đêm mới tan cuộc, Lục Ly trở về tòa thành, cảm giác say vẫn không khiến Lục Ly chìm vào giấc ngủ, hắn ngồi một mình, ánh mắt nhìn hướng bắc.
Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, Lục Ly ngay ở hậu sơn phía bắc. Loại cảm giác này vô cùng mạnh liệt.
Hậu sơn cách nơi này rất gần, nếu Lục Ly phi hành, một hơi thở đã có thể bay qua, cũng chỉ cần một hơi thở, hắn đã có thể nhìn thấy Lục Linh.
Gần nhau trong gang tác mà như cách mặt biển trời!
Gần trong gang tấc, cũng không thể gặp mặt, đây là chuyện tình khiến người ta thống khổ cỡ nào.
Lục Ly ngàn dặm xa xôi, từ nhân gian đi đến Thần Giới, đi đến Nhị Trọng Thiên, lại đến Tam Trọng Thiên, dọc đường đi còn phải trải qua bao nhiêu cực khổ? Thiên tân vạn khổ mới đến được Nghịch Long Cốc này, nhưng không thể nào gặp mặt, điều này khiến nội tâm Lục Ly phi thường thống khổ.
Ngồi không một đêm, ngày hôm sau, Nghịch Long Vân mang Lục Ly tiến vào Nghịch Long Cốc dạo quanh, còn đi bái phỏng công tử bài danh đệ nhất Nghịch Long Tộc, Nghịch Long Uyên, vừa mới bế quan ra mấy ngày, đã là Ngũ Kiếp trung kỳ.
Sau khi Ngũ Kiếp trung kỳ phóng thích Nghịch Long Huyết Ấn, chiến lực có thể sánh bằng Ngũ Kiếp đỉnh phong. Nếu còn tiến thêm một bước, chiến lực có thể sánh bằng Lục Kiếp. Mà Nghịch Long Yên vẫn chưa đến ngàn tuổi, xem như là người trẻ tuổi, còn trẻ như thế đã đạt chiến lực như vậy, danh xưng công tử đệ nhất Nghịch Long Tộc quả thật xứng đáng.
Nhưng thái độ của Nghịch Long Uyên khiến Lục Ly rất khó chịu. Ngôn ngữ lãnh đạm, tuy không có lời quá kích gì, nhưng có thể cảm nhận được ngạo khí và khinh miệt rõ ràng của hắn.
Hàn huyên vài câu, Lục Ly lập tức rời khỏi, nếu người ta khinh thường mình, hắn cần gì phải lãng phí cảm tình? Nghịch Long Vân cũng cảm thấy xấu hổ, mang Lục Ly rời đi, giữa trưa trực tiếp mở yến tiệc chiêu đãi Lục Ly.
- Thế nào rồi?
Sau khi ăn uống no nê trong tòa thành, Lục Ly hỏi một tiếng, Nghịch Long Vân lại lắc đầu nói:
- Còn không có tin tức truyền về, có lẽ còn đang tìm hiểu tin tức nàng. Hậu sơn có rất nhiều nơi không được đi vào, người ta an bài cũng chỉ có thể tìm người hỗ trợ, nàng không thể tùy ý tìm xung quanh.
Ừm!
Lục Ly hơi gật đầu, kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, đã một ngày rưỡi trôi qua, hắn chỉ có thể đợi một ngày rưỡi nữa ở Nghịch Long Cốc, nếu một ngày rưỡi nữa vẫn không có tin tức, hắn chỉ có thể xuất cốc chờ đợi.
Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, Nghịch Long Vân mang theo Lục Ly tiếp tục du đãng khắp Nghịch Long Cốc, cũng quen biết vài thế hệ trẻ tuổi Nghịch Long Tộc, đi thăm rất nhiều phong cảnh. Lục Ly không có chút hứng thú nào, phía sau cũng không vòng vo nữa, trở thành thành bảo chờ tin tức.
Màn đêm buông xuống, lại không có tin tức gì truyền ra, ngày mai Lục Ly sẽ phải rời đi, nội tâm hắn thật sốt ruột. Hắn đi qua đi lại trong tòa thành, thậm chí hắn còn có xúc động xông vào hậu sơn Nghịch Long Cốc.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Hắn biết nếu hắn dám xông vào hậu sơn, hắn sẽ lập tức bị đánh chết, sẽ không có trì hoãn gì. Nghịch Long Tộc không có quan hệ với hắn, cao tầng của Nghịch Long Tộc cũng không quen biết hắn, hắn xông vào chỉ có thể bị giết trong nháy mắt.
Thời gian dần trôi qua, lúc nửa đêm, Nghịch Long Vân rốt cục đi vào, ánh mắt Lục Ly tập trung vào hắn, ánh mắt kia khiến Nghịch Long Vân rùng mình.
- Thế nào rồi?
Lục Ly chạy nhanh qua, Nghịch Long Vân không đáp lời, mà mở ra thần văn trong phòng. Hắn còn cảm ứng bên ngoài, sau khi xác định không có ai tra xét, hắn nói:
- Tìm được người rồi... quả thật ở hậu sơn!
Vù!
Trong con ngươi của Lục Ly nhất thời sáng lên vạn trượng, sắc mặt trở nên hồng nhuận. Nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Nghịch Long Vân, nội tâm nhất thời trầm xuống. Sắc mặt của Nghịch Long Vân cũng không phải dễ nhìn, nói rõ tin tức nhận được cũng không tốt lắm?
- Sao rồi?
Nghịch Long Vân sờ mũi, nói:
- Người ta an bài đã truyền lời cho tiểu thư kia. Nhưng tiểu thư đó không có phản ứng gì! Nàng chỉ trả lời một câu, Lục Ly là ai?
- Cái gì?
Đôi mắt Lục Ly mở tròn xoe, trên mặt đều là vẻ không dám tin, Lục Linh lại hỏi Lục Ly là ai? Lục Linh này không phải tỷ tỷ của hắn hay Lục Linh giả vờ không biết hắn?
Hắn lấy ra bức họa hỏi:
- Vân huynh, ngươi có cho nàng xem bức họa này không? Ngươi xác định là người này sao?
- Xem rồi!
Nghịch Long Vân vô cùng khẳng định nói:
- Ta đã đưa bức họa này cho nàng, thị nữ kia phi thường xác định, chính là người trong bức họa. Người nọ đang bế quan tu luyện trong một bí cảnh hậu sơn, thị nữ phải mạo hiểm đến gần, tuyệt đối sẽ không sai.
- Chuyện này...
Lục Ly không biết xảy ra vấn đề gì, nhưng mất mác trên mặt hắn phi thường rõ ràng, hắn lẩm bẩm nói:
- Vì sao lại như vậy? Vì sao?
- Được rồi!
Nghịch Long Vân vỗ bả vai Lục Ly nói:
- Nếu nàng đã không muốn gặp ngươi, Lục huynh cũng không cần cưỡng cầu, Thiên Nhai nơi nào không có cỏ tươi? Hơn nữa, cho dù gặp cũng vô dụng, nữ tử tộc ta không thể gả ra ngoài. Xem ý tứ của trưởng lão, cho dù ngươi ở rể cũng khó có khả năng. Nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai ta tiễn ngươi rời đi.
Nghịch Long Vân nói xong, nhưng không rời đi, mà ngồi xếp bằng trong tòa thành, sợ Lục Ly bí quá hóa liều, xông vào hậu sơn.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Lục Ly không để ý Nghịch Long Vân, một người đứng thì thào không ngừng, thần tình ảm đạm, như đánh mất hồn phách...