Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly tu luyện lâu vậy rồi, song vẫn không có bước đề thăng nào đáng kể, trừ thần lực và linh hồn đề thăng không sai, nhục thân cũng có chút tiến triển. Hắn liên tục luyện hóa thần dược, khiến càng nhiều người hoài nghi hắn là một lão ma, bằng không một tên Tứ Kiếp sơ kỳ nào có nhiều thần dược như vậy?
Lục Ly lại vẫn an tâm ngẩn người trong tay, với hắn, có tu luyện ở đây thêm mấy năm cũng không sao, hắn cảm giác Hàn Sơn Cư Sĩ hẳn sẽ không dễ dàng chết vậy được, sở dĩ hắn tính đợi thêm một đoạn thời gian.
Thời gian lại qua hơn hai tháng, bên ngoài Thần Văn chợt khẽ ba động, Lục Ly bị đánh thức. Huyết Linh Nhi cũng truyền âm tới nói:
- Chủ nhân, một trong ba người đi ra trước đó đã trở về.
- Thả hắn đi vào!
Lục Ly vội hạ lệnh, đồng thời mở mắt đứng lên. Lục Ly một mực đê điệu tu luyện, hắn vừa có dị động lập tức dẫn lên rất nhiều người chú ý. Rất nhanh, bạch quang lấp lánh, một đạo bóng người vọt vào.
- Ách?
Chúng nhân bị kinh động, đảo mắt nhìn lại, sau khi thấy rõ người xông tới, ai nấy đều không khỏi vui mừng. Đám người lão Liễu phi thân lên, hướng bên kia quát khẽ nói:
- Lão Thành, ngươi rốt cục đã trở về!
Đám đông đứng dậy, nét mặt tràn đầy hỉ sắc, ba người đi ra rốt cục cũng có người trở về, tuy chỉ trở về một người, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Chẳng qua đợi khi nhìn thấy sắc mặt lão Thành, tức thì đều cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì sắc mặt lão Thành rất khó coi.
- Đi vào nói đi, một lời khó nói hết!
Lão Thành khẽ thở dài, cùng theo chúng nhân đi vào, vừa ngồi xuống, ngay câu đầu tiên lão Thành đã khiến tâm tình chúng nhân trầm xuống:
- Cư sĩ đã về cõi tiên, ta tận mắt thấy di thể hắn bị treo trên một tòa thổ thành. Không chỉ hắn, còn có di thể Tượng Hùng Quân cùng bị treo lên...
Oanh!
Sắc mặt chúng nhân lập tức trắng bệch, Tượng Hùng Quân cũng là cường giả nổi danh, là tối cường giả trấn thủ Tượng Nha Thành, không ngờ cũng bị treo ở trên thành, điều này chứng tỏ cái gì?
Chúng tỏ trong Dã Nhân có cường giả vô cùng khủng bố, Dã Nhân cũng biết hai người này là chí cường giả Nhân tộc, cố ý treo trên tường thành để đả kích sĩ khí phía Nhân tộc.
Hai tên Lĩnh Chủ đều chết, bọn hắn còn có thể sống được ư? Lão Thành tiếp tục kể lại hết thảy thấy được lúc ra ngoài, ba người bọn họ một đường bị Dã Nhân truy sát, một đường đào vong, Dã Nhân cũng xuất động cường giả, nếu không phải lão Thành có chút thủ đoạn, e là cũng không về được. Hai người khác đều bị Dã Nhân đánh chết trên đường.
Trên đường chạy trốn, lão Thành gặp được rất nhiều thi thể, sợ rằng về cơ bản hai ba mươi vạn người vào đây lần này đều chết sạch, số còn lại cùng lắm không đến mấy vạn người. Những người còn lại đều chỉ còn nước trốn đi, căn bản không cách nào đối kháng chính diện với Dã Nhân.
Theo như lời lão Thành kể lại, số lượng Dã Nhân ở nơi này rất nhiều, bảo thủ dự tính cũng phải cỡ hai ba trăm vạn, chia làm mấy bộ lạc lớn. Dù rất lạc hậu, linh trí lại cực cao, rõ ràng đối với Nhân tộc ngoại lại, bọn hắn đều nhất trí giết không cần luận.
Bôn tẩu lâu vậy rồi, song lão Thành vẫn không tìm được lối ra, có lẽ căn bản không có lối ra tồn tại!
Nói xong, lão Thành lấy ra không gian Thần khí tiến vào nghỉ ngơi, đoạn thời gian này hắn lao tâm lao lực quá độ, thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi, một mực thấp thỏm trốn chạy.
Lão Thành tiến vào nghỉ ngơi, chúng nhân sa vào trầm mặc, ai nấy đều cảm thấy bị âm ảnh tử vong bao phủ, hít thở không thông.
Mấy nữ tu sĩ kia càng là khe khẽ run rẩy, trong mắt hiện đầy sợ hãi, nữ nhân là vậy, đa phần tố chất tâm lý đều không quá cao, hoảng loạn là điều có thể hiểu được.
Chúng nhân không biết phải làm sao, ra ngoài thì chết, chẳng lẽ cả đời vĩnh viễn trốn ở trong này? Nhưng ở lại đây cũng được gì? Dù đột phá Lĩnh Chủ thì đã sao? Chẳng phải Hàn Sơn Cư Sĩ và Tượng Hùng Quân đều bị giết?
Then chốt nhất là, không biết lối ra ở đâu, nếu biết ở đâu, bọn hắn còn có thể liều mình mạo hiểm xông đi ra, như thế chí ít còn có hi vọng sống sót ra ngoài.
Tình tự khủng hoảng lan tràn trong sơn cốc, lúc này ngay cả Lục Ly đều có chút mê mang, không biết làm thế nào cho phải. Trong sơn cốc không ngừng rộ lên tiếng nghị luận, ầm ĩ như chợ, chúng nhân nhao nhao thảo luận, lại không ai tìm được cách gì hay.
Hai ngày sau, có người chịu hết nổi bầu không khí trong này, mấy tên cường giả Ngũ Kiếp thương nghị một trận, quyết định ra ngoài tìm lối ra, bọn hắn đã không quản được quá nhiều, tiếp tục chờ đợi ở đây sớm muộn cũng sẽ điên mất.
- Chúng ta cũng ra ngoài!
Lại qua một ngày, lần nữa có mấy trăm võ giả đi ra, không khí nơi này quá đè nén, rất nhiều người sợ tiếp tục ở đây sẽ điên mất, không bằng ra ngoài oanh oanh liệt liệt chiến một trận, không chừng sẽ tìm được lối ra cũng nên.
Chúng nhân ước định kỹ càng, lưu lại ngọc phù, nếu tìm được lối ra liền bóp nát ngọc phù, trên đường cũng lưu lại tiêu ký, như thế sẽ thuận tiện cho mọi người đi tìm.
Năm ngày sau, lại có bốn năm trăm người đi ra, bọn họ đi thành từng nhóm, một lần mấy chục người, hoặc là hơn trăm người. Ai nấy đều rõ ràng, càng nhiều người ngược lại càng dễ xảy ra chuyện, từng nhóm tiểu bộ đội đi đường sẽ càng an toàn hơn chút.
Đương nhiên...
Ở cái thế giới này không có gì là an toàn, bất kỳ nơi nào đều có thể gặp phải Dã Nhân, chỉ xem ai may mắn, sống được càng lâu hơn một chút mà thôi.
Lục Ly không đi ra, trong lòng hắn không quá nôn nóng, đồng thời cũng cần thời gian đi tu luyện. Đợi mấy ngày, người dám đi ra về cơ bản đều đi ra, bên trong chỉ còn lại chừng một ngàn người, những người còn lại đều đi, một ngàn người này rõ ràng đều không dám đi ra.
Cường giả Ngũ Kiếp đi ra hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới ba mươi người, lão Liễu và lão Thành đều ở trong đó. Rất nhiều người không có ra ngoài, chủ yếu bởi hai người này, hai người này hẳn là tối cường giả ở đây.
Lão Thành tỉnh lại, song không đi ra mà ngồi lại cùng lão Liễu, tập trung nghiên cứu tình hình.