Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3454 - Chương 3441: Đại Phúc Duyên

Bất Diệt Long Đế Chương 3441: Đại phúc duyên

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Cuối cùng hai người đều quyết định chờ thêm một đoạn thời gian, trước đợi nửa năm một năm, để Dã Nhân không càn quét gắt gao như trước, nếu người đi ra người vẫn không có tin tức gì mang về, vậy bọn hắn lại xuất động.

- Ba năm!

Lục Ly cũng tự định cho mình một mốc thời gian riêng, nếu không có gì ngoài, vậy liền ở lại tu luyện trong sơn cốc ba năm, nhìn xem ba năm này phương diện Trật Tự Thần Liên có thể có bước tiến triển gì không.

Bất luận có tiến triển hay không, sau ba năm Lục Ly đều sẽ ra ngoài thăm dò thế giới này, nếu bị Dã Nhân giết chết, hắn cũng nhận. Hắn không khả năng một mực ở lại đây, như thế bất kỳ ai đoán chừng cũng sẽ phát điên mất.

Thời gian ba năm, trong sơn cốc còn lại không đến ba trăm người, lão Liễu và lão Thành đều đi, rất nhiều cường giả Ngũ Kiếp đều đi, chỉ còn lại bảy tên cường giả Ngũ Kiếp, trong đó chỉ có một người là Ngũ Kiếp đỉnh phong.

Không ngừng có người rời đi, nhưng không ai trở về, một người cũng không. Những người ra khỏi sơn cốc tựa như tiến vào Địa ngục, toàn bộ tan biến không thấy đâu.

Bầu không khí trong sơn cốc càng lúc càng đè nén, đây cũng là nguyên nhân người trong sơn cốc càng lúc càng ít, số còn lại không đi, hoặc là nội tâm đủ cường đại, hoặc là... sợ chết.

Rất rõ ràng, người sợ chết chiếm đại bộ phận!

Mấy nữ tu sĩ kia chẳng đi một ai, cả ngày điên loan đảo phượng với số người sót lại, tựa hồ muốn hưởng thụ hoan lạc trong đoạn nhân sinh cuối cùng. Các nàng đã không để ý húy kỵ gì nữa, thậm chí có mấy người tới câu dẫn Lục Ly, nhưng đều bị Lục Ly quát đuổi đi.

Đừng nói mấy nữ tử này từng câu kéo làm bậy với người khác ngay trước mặt hắn, thỉnh thoảng lại tiến vào trong Thần khí không gian hoan lạc, dù không có những chuyện đó, Lục Ly cũng nhìn các nàng không vừa mắt, hắn không cần dựa vào phương thức này để phát tiết đè nén trong lòng.

Không sai!

Trong lòng Lục Ly cũng rất đè nén, nguyên nhân chủ yếu là tu luyện không có tiến triển quá lớn, nhục thân và linh hồn đều có chỗ tăng trưởng, thần lực tăng trưởng cũng rất nhanh. Nhưng ở phương diện cảm ngộ đại đạo chi ngấn, thời gian ba năm qua hắn gần như không thu hoạch được gì đáng kể.

Ở phương diện pháp tắc chân ý, Lục Ly một mực tự nhận có được ngộ tính rất mạnh, nhưng thời gian dài vậy rồi mà vẫn không có tiến triển, cảnh đó khiến hắn khó tránh khỏi cảm giác nhụt chí, từ đó sâu trong nội tâm nảy sinh lệ khí, dần dần sinh ra cảm xúc tiêu cực.

- Đến lúc rời đi rồi!

Lục Ly mở mắt, hắn biết tâm thái mình đang rất không tốt, tiếp tục tham ngộ cũng chỉ là lãng phí thời gian. Không bằng đi ra ngoài xông pha một phen, hắn không cho rằng mình sẽ dễ dàng chết đi vậy được.

Đây không phải tự đại, mà là thế giới này không thể sử dụng thần lực, Lục Ly tự tin bằng vào nhục thân và công kích linh hồn của mình, chiến lực kỳ thật không kém gì cường giả cấp Lĩnh Chủ, chỉ cần hắn đê điệu không rêu rao, khả năng tiếp tục sống sót sẽ không quá thấp.

Mấy năm nay ở phương diện Thần Văn, Huyết Linh Nhi càng lúc càng mạnh, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn phá giải khống chế được Thánh Hoàng chi nữ, nhưng hai đạo Thần Văn do Hàn Sơn Cư Sĩ bố trí thì nàng đã có thể nhẹ nhàng bố trí ra.

Đã qua ba, bốn năm, nơi đây vẫn chưa bị phát hiện, chứng tỏ ở phương diện này Dã Nhân còn tương đối yếu, hắn tùy thời có thể để Huyết Linh Nhi bố trí một ít Thần Văn ẩn giấu đi.

Lục Ly đứng dậy quét mắt nhìn đám người xung quanh, hành động đột nhiên này của hắn cũng dẫn lên mấy người chú ý, thấy hắn tựa hồ muốn đi ra ngoài, một người lập tức lo lắng nói:

- Vị này đại nhân, ngài đây là muốn đi đâu?

Mặc dù Lục Ly chỉ có cảnh giới Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng ở trong mắt rất nhiều, hắn đã là tồn tại không khác gì lão ma cường đại, vậy nên khi nói chuyện đều dùng tôn xưng. Người kia lên tiếng, tức thì đưa tới càng nhiều người chú ý, ngay cả tên Ngũ Kiếp đỉnh phong còn sót lại cũng mở mắt.

- Ta muốn rời khỏi đây!

Lục Ly vừa dứt lời, người trong sơn cốc dồn dập lộ ra vẻ khẩn trương, ở trong lòng bọn họ, Lục Ly đã là số cường giả không nhiều còn ở lại. Then chốt hơn nữa là Lục Ly còn hiểu Thần Văn, nếu Lục Ly rời đi, các nàng ở lại đây sẽ càng nguy hiểm. Sau này nếu các nàng muốn đi ra, vậy chỉ còn nước cường hành phá mở Thần Văn.

Lục Ly nhìn ra lo lắng trong lòng chúng nhân, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ta dạy các ngươi cách điều khiển Thần Văn, sau này các ngươi ra vào cũng thuận tiện.

- Nhất định phải đi ra?

Tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia đột nhiên mở miệng, Lục Ly khẽ gật đầu, lại không giải thích gì nhiều, hắn không định mang theo chúng nhân cùng đi, một mình hành động sẽ càng thêm an toàn.

- Vậy ta đi cùng ngươi, thế nào?

Ai ngờ tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia đột nhiên đề nghị.

- Lộc đại nhân, ngài không thể bỏ lại chúng ta được, chúng ta đi cùng ngươi!

- Đúng đúng, chúng ta không muốn ở lại trong sơn cốc này nữa, chúng ta đi theo Lộc đại nhân và vị đại nhân này!

- Đi ra ngoài oanh oanh liệt liệt chiến mấy trận, chết thì chết, dù sao cũng tốt hơn là sống biệt khống trong này.

Rất nhiều người hưởng ứng, Lộc đại nhân là Ngũ Kiếp đỉnh phong duy nhất còn lại, cũng là chủ tâm cốt trong lòng chúng nhân. Nếu Lộc đại nhân rời đi, bọn hắn đều cảm thấy nơi này không còn an toàn. Kẻ yếu đều có thói quen y phụ cường giả, gần đây áp lực trong lòng bọn họ đều rất lớn, tự nhiên vô thức muốn cùng đi theo cường giả.

Điểm quan trọng nhất, ở lại trong đây, đa phần đều cảm thấy ngột ngạt, đều sợ bầu không khí khủng hoảng này làm cho điên mất. Đương nhiên, cũng có người bất động như núi, chí ít có hơn trăm người không lộ rõ ý định muốn ra ngoài.

Lục Ly thoáng ngập ngừng, thâm tâm hắn có không muốn đi cùng chúng nhân, hắn đi một mình sẽ càng thêm an toàn. Nơi này không có nhiều cường giả, Ngũ Kiếp chỉ còn lại bảy người, trong đám này trừ tên Lộc đại nhân kia ra, những người khác đều không thể mang đến cho hắn trợ lực quá lớn, ngược lại còn sẽ trở thành liên lụy.

Bình Luận (0)
Comment