Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tính không ra!
Lộc đại nhân lắc đầu nói:
- Nơi này là một tuyệt thế bảo địa, cũng là một tuyệt thế hung địa. Ở đây có đại sát khí che đậy rất nhiều thứ, đạo hạnh huyền học của ta còn chưa đủ, không cách nào xuyên thấu sát khí nhìn ra chân tướng! Chẳng qua ta tin tưởng cùng đi theo tiểu hữu, tỉ lệ thoát khỏi đây sẽ rất cao.
Xoát xoát xoát!
Chúng nhân đồng loạt nhìn về phía Lục Ly, ánh mắt ai nấy đều càng thêm nóng rực mấy phần, nhất là mấy nữ tu sĩ kia, nhiệt tình trong mắt tưởng như muốn hòa tan Lục Ly. Đoán chừng dù Lục Ly có bắt các nàng “khai chiến” ngay ở bãi đất hoang gần đó, các nàng đều sẽ không cự tuyệt.
Lục Ly lại không thèm để ý, hắn cười cười nói:
- Lộc đại nhân nói đùa, chính ta đều nhìn không ra được mình có điểm gì khác thường, ta cũng là thân thể máu thịt, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết.
- Người khác với chúng ta!
Lộc đại nhân lại khẳng định nói:
- Ta cảm giác được ngươi hẳn là một loại bảo thể hiếm thấy, cụ thể là gì thì ta không nhìn ra được. Chẳng qua có một điểm ta tin rằng mình không đoán sai, có phải ngươi rất khó thai nghén hậu đại? Hoặc nói cách khác, ngươi chắc vẫn chưa có người nối dõi?
- Cái này!
Lục Ly triệt để động dung, nếu cái khác thì cũng thôi, không ngờ ngay cả chuyện hắn không có người nối dõi Lộc đại nhân đều tính ra được, việc này người bình thường há có thể biết. Thế giới này chẳng lẽ thật có thần thuật huyền diệu, có thể xu cát tị hung, tính được thiên cơ?
- Bảo thể hiếm thấy?
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, Vô Thượng Thần Thể mà hắn tu luyện không phải là bảo thể hiếm thấy, nếu thật là bảo thể hiếm thấy, vậy hẳn phải có năng lực cường đại hoặc thần thông kỳ dị mới đúng? Tỷ như Nghịch Long Tộc hoặc Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc, thế mới là khác thường, chứ hắn thì có chỗ nào khác thường?
Vấn đề ở chỗ, hắn thật sự rất khó thai nghén hậu đại, đây là vấn đề một mực khốn nhiễu hắn lâu nay, Lộc đại nhân nói đúng rất nhiều điểm, chẳng lẽ những gì hắn nói đều là thật?
- Đi thôi, đi thôi.
Hắn không muốn tiếp tục truy hỏi đến cùng, bảo thế hiếm thấy cũng được, đại phúc duyên cũng được, trước phải xem có thể sống sót hay không cái đã. Nếu sống sót đều không thể, bảo thể gì đó cũng đều biến thành thi thể cả thôi.
Chúng nhân khoái tốc đi tới, Lục Ly không tiếp tục tán gẫu với Lộc đại nhân nữa, hắn phải tập trung thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh, nếu bị Dã Nhân đánh lén, hậu quả không thể tưởng tượng.
Sau khi tiến về phía trước hơn một canh giờ, Lục Ly đột nhiên ngừng lại, quát khẽ nói:
- Dưới lòng đất có Dã Nhân, nhân số không nhiều, bọn hắn sắp đi ra, mọi người cẩn thận.
Phanh phanh phanh phanh!
Lục Ly vừa dứt lời không lâu, lòng đất chợt nứt ra, tiếp đó gần trăm tên Dã Nhân vọt lên, vừa lao ra, đám Dã Nhân liền đã kéo cung bắn tên tấn công chúng nhân.
- Lộc đại nhân, bảo hộ mọi người!
Lục Ly quát khẽ, hắn không còn ý định che giấu thực lực nữa. Không thể để trăm tên Dã Nhân này đào tẩu, bằng không sẽ dẫn tới càng nhiều Dã Nhân.
Nhuyễn kiếm xuất hiện trong tay, cả người cuồng bạo lướt đến, ngạnh kháng mười mấy đoạn cốt tiễn, phóng thích Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, sức phòng ngự bạo tăng, công kích từ Dã Nhân còn chưa đủ sức phá nổi phòng ngự của hắn.
Ông!
Hắn nhẹ nhàng áp sát Dã Nhân, sau đó rung lên nhuyễn kiếm, từng đạo gợn sóng vô hình được phóng thích ra, nháy mắt, hai tên Dã Nhân trúng chiêu, vứt bỏ cung tiễn trong tay, ôm đầu lăn lộn, phát ra từng tiếng kêu gào như quỷ khóc sói tru.
Vù vù!
Lục Ly phóng thích Thần Âm pháp tắc, sau đó liền không quản mấy tên Dã Nhân kia nữa, thân hình khoái tốc di chuyển, du tẩu quanh một vòng, nhuyễn kiếm không ngừng rung rung. Mỗi lần hắn rung rung nhuyễn kiếm, lại có Dã Nhân trúng chiêu. Tốc độ hắn cực nhanh, chỉ sau chừng một nhịp thở đã phát động hơn mười lần công kích, có mười mấy tên Dã Nhân trúng chiêu.
Ô ô!
Đám Dã Nhân còn lại không khỏi luống cuống, nhưng lúc này rất nhiều tộc nhân đều đã trúng chiêu, chẳng lẽ bỏ lại không quản? Ngay khi bọn hắn còn đang do dự, Lộc đại nhân vọt lên, tế ra một chiếc cổ chung, biến lớn như núi, đánh về phía đám Dã Nhân còn lại.
Đông đông đông!
Cổ chung rung động, tiếng chuông vang lên, tiếng chuông khiến Dã Nhân choáng đầu ù tai, đợi khi bọn hắn hồi thần lại, cổ chung đã nện tới, lực lượng vô cùng hung mãnh, chỉ sau mấy lần va chạm liền đụng chết kẻ địch.
Bởi vì Dã Nhân không còn công kích, những người còn lại dồn dập ra tay, ngay cả mấy nữ tu sĩ kia cũng đều tế ra bảo vật tấn công đám Dã Nhân đang lăn lộn trên đất.
Dưới sự hợp lực của chúng nhân, rất nhanh toàn bộ Dã Nhân bị oanh giết, không tên nào trốn thoát được.
Tuy nhân số Dã Nhân chỉ có gần trăm, nhưng lần này phía Nhân tộc không chết một ai, Dã Nhân lại toàn quân lật chìm, chứng kiến cảnh đó, ai nấy đều phấn chấn không thôi. Ánh mắt mấy tên nữ tu sĩ nhìn Lục Ly càng thêm nóng rực, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Chúng nhân tiếp tục đi tới, do Lộc đại nhân dành vài phần kính trọng đối với Lục Ly, cộng thêm biểu hiện trước đó, mọi người ẩn ẩn đều lấy Lục Ly làm đầu, Lục Ly đã thành là chủ tâm cốt của bọn hắn.
Dù sao người ở đây không ai có thể tùy ý nhẹ nhàng ra tay trấn áp đánh giết Dã Nhân như vậy. Có Lục Ly đi phát hiện Dã Nhân, đi ngăn đỡ công kích từ Dã Nhân, chúng nhân mới không chết một ai, mới nhẹ nhàng đánh giết nguyên một đám Dã Nhân như vậy.
Cả đám lầm lũi lên đường, trên đường ai nấy đều có chút kinh hồn táng đảm, không biết lúc nào sẽ bật ra Dã Nhân, không biết lúc nào sẽ có người chết.
Đi được hơn nửa ngày, điều mọi người lo lắng nhất đã xảy ra, chúng nhân đến dưới một mảnh sơn mạch, lại phát hiện trên núi trước mặt toát ra vô số Dã Nhân, chi chi chít chít, nhân số chí ít phải lên đến mấy ngàn.
Chứng kiến nhiều Dã Nhân như vậy, nháy mắt, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, như thể thấy được một đám Tử Thần. Mấy tên nữ tu sĩ run lên, miệng môi mấp máy nói:
- Chết rồi, chết rồi, lần này ai cũng trốn không thoát.