Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy chúng nhân coi chừng mình, hắn khẽ cười nói:
- Lửa? Vậy phải xem lửa gì mới được, lửa bình thường thì ta không sợ. Chẳng qua giờ ta không cách nào đi qua khu vực hàn sương, vậy nên không cách nào xuống dưới được.
Ngữ khí Lục Ly rất bình thản, ý cà khịa lại rất rõ ràng, Tượng Linh Lung trừng nhìn Lục Ly một cái, lại cũng không nói gì.
Tượng Hùng Phi và Lộc đại nhân có chút lúng túng, hai người này đúng là không phải oan gia không đụng đầu, Tượng Hùng Phi cười khổ nói:
- Linh Lung, giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, lẽ ra nên đồng tâm hiệp lực, chút việc nhỏ như thế không cần để ở trong lòng.
Lộc đại nhân cũng mở miệng nhắc nhở:
- Lục tiểu hữu...
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly cười cười, khoát tay nói:
- Chỉ cần Linh Lung tiểu thư mang ta đi xuống, ta sẽ toàn lực thăm dò khu vực hỏa diễm một phen, nếu lối ra thật ở trong đó, ta cam đoan mang tất cả các ngươi ra ngoài.
- Hừ!
Tượng Linh Lung hừ lạnh một tiếng, sau đó thân hình nhẹ nhàng lướt tới, duỗi ra tay ngọc, lúc này trên tay còn hiện ra một bộ thủ sáo, cứ thế một tay xách lấy Lục Ly bay thẳng xuống dưới.
Lục Ly không phản kháng, cũng không nói gì. Tượng Hùng Phi nói đúng, tất cả mọi người đều đang là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, giờ đấu tới đấu lui chẳng có nghĩa lý gì hết, đồng tâm hiệp lực ra ngoài mới là vương đạo.
Một tay Tượng Linh Lung bắt lấy bả vai hắn, tuy cách nhau một xíu, nhưng mùi thơm nhàn nhạt trên người nữ tử vẫn truyền đến, rất dễ ngửi.
Lục Ly vô thức nhìn sang, thấy được bên mặt như ngọc của Tượng Linh Lung, ánh mắt thanh lãnh khiến người cảm thấy như là Cửu Thiên Huyền Nữ cao cao tại thượng, đẹp đến nao lòng.
- Nhìn cái gì?
Tượng Linh Lung cũng quay đầu nhìn Lục Ly, hừ lạnh nói:
- Đám nam nhân xấu xa các ngươi chẳng ai tốt đẹp gì, ta khuyên ngươi đừng có si tâm vọng tưởng, hừ!
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả nói:
- Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, điều này chẳng phải rất bình thường ư? Lại nói, nếu năm đó phụ thân ngươi không nhìn trúng mẫu thân ngươi thì làm sao có được ngươi bây giờ? Hơn nữa ta không có si tâm vọng tưởng gì với ngươi, nói thật, nữ tử ưu tú hơn ngươi ta gặp nhiều, bộ dạng này của ngươi ta còn không để vào trong mắt!
- Ngươi...
Tượng Linh Lung phẫn nộ, lần nữa phát tác, định trực tiếp ném Lục Ly vào trong khu vực hàn sương. Lục Ly thấy vậy, đành chịu giơ tay nói:
- Được rồi được rồi, không nói nữa, chính sự quan trọng, đừng làm loạn, không lại để lỡ chính sự.
Lục Ly chịu thua, nét mặt Tượng Linh Lung mới thoáng dễ coi phần nào, nàng cố nén lửa giận trong lòng, thúc giục Đế Binh phát xạ quang mang bao bọc mình và Lục Ly lại.
Uy năng Đế Binh cực mạnh, ngăn chặn không cho hàn sương tiếp xúc, Tượng Linh Lung nhẹ nhàng mang theo Lục Ly xuyên qua khu vực hàn sương, thậm chí Lục Ly không cảm nhận được hàn ý quá mạnh.
Vừa mới xuyên qua khu vực hàn sương, Lục Ly lập tức cảm giác được sức nóng, hắn quét mắt nhìn xuống dưới, thấy được phía dưới là một mảnh biển lửa. Đó là một mảnh hỏa diễm trắng xóa, ngọn lửa vút cao, trong mắt trừ hỏa diễm ra thì không còn thấy gì nữa cả.
Hỏa diễm này chí ít phải cao đến mấy trăm trượng, thế lửa lại lớn, bởi vậy muốn thăm dò tình hình bên dưới, tất phải xuyên qua khu vực hỏa diễm trước cái đã.
- Ta mang ngươi xuống rồi, giờ phải xem ngươi!
Tượng Linh Lung đứng lại giữa trời, mắt lạnh nhìn Lục Ly, trào phúng nói:
- Đừng nói với ta ngươi không dám tiến vào đấy nhé.
- Được rồi, đừng dùng mấy lời khích tướng cấp thấp kiểu này.
Lục Ly khoát tay, nhắm mắt thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng. Đại đạo chi ngấn của hắn rất cường đại, dưới tình huống bình thường có thể cảm ứng được rõ ràng toàn bộ tình hình dưới kia.
- Ồ?
Chuyện khiến hắn kinh ngạc xảy ra, lúc cảm ứng hỏa diễm bên dưới, lại chỉ thấy được một mảnh mơ hồ mông lung, cái gì đều không cảm ứng ra được.
- Lạ thật!
Hắn mở to hai mắt, muốn nhìn xem những hỏa diễm này đến cùng có gì đặc biệt? Hắn nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, lại mãi mà không phát hiện được gì.
Hưu!
Hắn chậm rãi khống chế thân hình bay xuống, lúc đến bên mép hỏa diễm, Lục Ly lập tức cảm nhận được sức nóng khiến hắn thiếu chút không chịu nổi.
Áo bào toàn thân bị thiêu huỷ, chỉ sót mỗi quần da, cơ thịt lộ hết ra ngoài. Mặc dù Lục Ly tu luyện Vô Thượng Thần Thể, nhưng không phải quái vật cơ bắp, ngược lại đường cong cơ thịt vô cùng hoàn mỹ, đẹp một cách đầy nam tính.
Phi!
Tượng Linh Lung đảo mắt nhìn qua, phi một tiếng, xoay đầu sang hướng khác. Chẳng qua nàng vẫn ngấm ngầm cảm ứng tình hình bên dưới, xem xem đến cùng Lục Ly có thể xuống dưới được hay không.
Lục Ly phóng thích Thiên Giáp Thuật, khả năng phòng ngự lập tức tăng mạnh, chỉ là khi tới gần hỏa diễm, hắn vẫn có thể cảm giác được da thịt bị hỏa diễm đốt thương.
Thế là đành phải phóng thích Bác Long Thuật, lần này có thể chống đỡ được hỏa diễm, hỏa diễm còn chưa đủ sức đốt chết hắn. Lục Ly yên tâm, tiếp tục bay thẳng xuống. Ở trong hỏa diễm không thấy rõ được gì, hắn phải một mực thúc giục đại đạo chi ngân đi tử tế cảm ứng.
- Hỏa diễm này khác với hỏa diễm bình thường!
Cảm ứng một phen, Lục Ly cứ luôn có cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, hỏa diễm này không giống hỏa diễm bình thường, tựa hồ bên trong ngọn lửa có một loại năng lượng vô danh.
Hắn lần nữa cảm ứng, lại vẫn không thu được bất kỳ phát hiện nào, đành phải tiếp tục bay xuống, càng bay hắn càng cảm thấy không đúng. Vốn tưởng rằng hỏa diễm nơi này chỉ cao mấy trăm trượng, nhưng giờ đã bay ngàn trượng song vẫn chưa đến đáy, tựa hồ hỏa diễm kéo dài vô cùng vô tận.
Lục Ly tiếp tục bay xuống, bên kia Tượng Linh Lung đã hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của Lục Ly, trong mắt nàng hiện đầy vẻ kinh nghi. Dưới này rốt cục sâu bao nhiêu? Chẳng lẽ lối ra thật ở đây?
Đợi nửa nén hương, Tượng Linh Lung phát hiện Lục Ly đã không có thanh âm nào phản hồi, nàng hơi hoảng. Mong là Lục Ly đừng chết dưới kia, bằng không liệu còn ai chống đỡ được hỏa diễm này.
Hưu!