Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lão Lộc, ngươi không sao chứ?
Tượng Hùng Phi vội vàng đỡ lấy Lộc đại nhân, sau đó quan tâm hỏi dò:
- Tình hình thế nào?
Lộc đại nhân không đáp mà nhắm mắt nuốt thuốc chữa thương, nghỉ ngơi suốt gần một nén hương mới mở mắt nói:
- Hung sát thiên quái, phía dưới có tuyệt thế hung vật, chẳng qua quẻ tượng này khá kỳ dị, phía dưới có Tử Môn, cũng có Sinh Môn, Sinh Tử Môn ở cùng một chỗ, lạ thật!
Chúng nhân nghe mà như lọt vào trong sương mù, có người tính cách nôn nóng, vội vàng hỏi:
- Lộc đại nhân, rốt cục là sao, ngươi nói rõ chút đi.
- Ta cũng không quá rõ ràng!
Lộc đại nhân giải thích nói:
- Phía dưới có tuyệt thế hung vật, điểm này có thể khẳng định, chỉ là ta tính ra phía dưới có Tử Môn, cũng có Sinh Môn. Nói cách khác đi xuống chưa hẳn là đường chết, mà cũng có đường sống, nhưng đường sống và đường chết lại ở cùng một chỗ, có thể sống sót hay không phải xem vận khí.
- Cái này...
Cả đám tròn mắt, phía dưới có tuyệt thế hung vật, điểm này ai cũng biết. Tử lộ cũng rất dễ hiểu, nhưng sinh lộ và tử lộ cùng một chỗ, vậy lại rất mơ hồ.
Chúng nhân ngập ngừng, không biết nên làm thế nào cho phải. Tượng Hùng Phi nghĩ nghĩ, đảo mắt nhìn sang Lục Ly và Tượng Linh Lung, hỏi:
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
Tượng Linh Lung gần như không chút ngập ngừng, mở miệng nói:
- Ta cảm thấy có thể đi xuống thử một lần, nếu thật chết ở dưới đó, vậy cũng là mệnh của chúng ta. Tìm lâu vậy rồi mà không thấy được lối ra, chỉ cần nơi này có một chút hi vọng, chúng ta đều không thể bỏ lỡ.
Tượng Hùng Phi nhìn sang Lục Ly, trong lòng Lục Ly lại có chút ngập ngừng bất định, hắn nhíu mày nói:
- Nếu Lão Lộc đã nói có một chút hi vọng, ta cảm thấy vẫn nên xuống thử một phen. Thế giới này nguy cơ trùng trùng. Một khi gặp phải Tộc Vương Dã Nhân Tộc, chúng ta ai cũng đừng hòng thoát được, giờ đã có sinh cơ, cớ gì mà không thử.
- Được!
Tượng Hùng Phi quát khẽ một tiếng, nói:
- Ta cũng cảm thấy nên xuống dưới thử một lần, thế này đi, ta và lão Lộc Lục Sát Thần lão Lục lão Bát, năm người đi xuống, những người còn lại chờ đợi trên vực sâu. Chúng ta giao bản mệnh ngọc phù cho các ngươi, nếu chúng ta chết rồi, các ngươi lập tức rời đi.
Trừ Lục Ly ra, người được Tượng Hùng Phi gọi tên đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong. Chẳng qua Tượng Hùng Phi đoán rằng Lục Ly chiến lực rất mạnh, một thân bản lĩnh quỷ thần khó lường, cường giả như thế nhất định phải kéo xuống theo.
- Ta cũng đi!
Tượng Linh Lung mở miệng nói, ngữ khí vô cùng kiên quyết:
- Ta có Đế Binh, thời khắc then chốt có thể phát huy được chút tác dụng, trong thế giới này, chiến lực các ngươi chưa hẳn đã mạnh bằng ta.
- Làm càn!
Tượng Hùng Phi lạnh lùng nói:
- Đây là chỗ ngươi có thể tự tiện hành động đấy hả? Thành thật ở lại trên này cho ta.
- Phi gia gia!
Tượng Linh Lung không chút nhượng bộ, dị thường kiên quyết nói:
- Ta không phải con nít, chẳng phải lão tổ tông nói để ta ra ngoài rèn luyện nhiều hơn ư? Nếu cứ một mực yên bình trong sự bảo hộ của các ngươi, ta có thể làm được gì? Chút trường diện thế này đều không dám đối mặt, về sau chẳng phải sẽ vĩnh viễn thành phế vật?
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Tượng Linh Lung, Tượng Hùng Phi muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn không lên tiếng. Hai tên Ngũ Kiếp hậu kỳ bên cạnh lại mở miệng:
- Chúng ta cùng xuống đi, có chết thì chết chung, không sao cả.
- Được rồi!
Sau cùng, Tượng Hùng Phi thở dài, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười, giơ ngón tay cái về phía Tượng Linh Lung, nói:
- Linh Lung tiểu thư, đây là lần đầu tiên ta có hảo cảm với ngươi.
- Phi!
Tượng Linh Lung kiêu ngạo ngước mắt lên, hừ nói:
- Ai thèm hảo cảm của ngươi? Loại chiêu cũ mèm này đừng có dùng làm gì, bản tiểu thư gặp nhiều.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, Tượng Hùng Phi và bọn Lộc đại nhân thì lại ngơ ngác nhìn nhau, chẳng phải hai người này không vừa mắt nhau ư? Sao lại chuyển biến nhanh thế? Chẳng lẽ lúc trước hai người đơn độc ở chung, khi ấy đã có chuyện gì đó xảy ra?
Lục Ly và Tượng Linh Lung chia nhau hành động, đưa những người còn lại lên trên vực sâu, rốt cuộc vạn nhất dẫn ra tuyệt thế hung vật, bọn hắn bị hỏa diễm và hàn sương cản bước, sợ là có trốn đều trốn không thoát.
Cả đám không lập tức đi xuống ngay, Lộc đại nhân bị thương, cần thời gian hưu chỉnh. Lộc đại nhân được thu vào trong không gian Thần khí, chúng nhân cũng lần lượt lấy ra thần dược luyện hóa, để thân thể đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Lại qua nửa ngày, phía dưới một mực không có bất cứ động tĩnh nào, Lão Lộc khôi phục xong, chúng nhân đều đã luyện hóa được một ít thần dược, thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
- Đi thôi!
Ai nấy lấy ra bảo vật, Lục Ly lấy ra Hào Giác và nhuyễn kiếm, phi kiếm, Tượng Linh Lung lấy ra Đế Binh, những người còn lại cũng lấy ra bảo vật mạnh nhất.
Cả đám tiến vào trong huyết đầm, huyết dịch nhớp nhúa, vừa tiến vào liền chỉ thấy bốn phía toàn một màu đen kịt, rất khó cảm ứng được người bên cạnh.
Chẳng qua chúng nhân đi cùng nhau, đây đó phóng ra một tia hồn lực, tùy thời truyền âm liên lạc.
Tâm tình ai nấy đều căng như dây đàn, sắp phải đối mặt tuyệt thế hung vật kia, sau cùng sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể đoán trước.
Cả đám lầm lũi tiến xuống dưới huyết đầm, đi được chừng vạn trượng mà vẫn chưa tới đáy, ai nấy đều ngấm ngầm kinh hãi, lúc này cảm giác nguy cơ trong lòng cũng càng lúc càng đậm, tưởng như có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Hưu!
Một tiếng ba động nhỏ nhẹ vang lên, tiếp đó cảm giác nước đọng trong đầm như sống lại, ai nấy đều cảm thấy có vô số thứ gì đó đang tới gần, lập tức cả đám như lâm đại địch.
Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngân cảm ứng tình hình, kịp thời phát hiện thứ đột kích tới là gì, hắn tức tốc truyền âm cho tất cả mọi người xung quanh:
- Là tảo biển, mọi người cẩn thận!
Hưu hưu hưu!
Tảo biển đầy trời điên cuồng phóng tới, tốc độ quá nhanh, rất nhiều người vừa mới phát giác, tảo biển kia đã bắn tới, cuốn lấy tất cả chúng nhân.