Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sắc mặt Triệu Trùng thoáng trầm xuống, lát sau mới truyền âm nói:
- Đinh Đông tiểu thư, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta chỉ đơn thuần nhìn Lục Sát Thần không vừa mắt, ta không muốn phát sinh xung đột với ngươi, ngươi đừng cản ta. Lại nói, người nhìn hắn không thuận mắt nhiều lắm, ngươi có cản hết được không?
Dứt lời, Triệu Trùng trừng mắt nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi có phải nam nhân không? Chỉ dám đứng sau lưng nữ nhân thế à, thằng phế vật!
Hô hô!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, trong lòng có chút phiền chán, đám người này đúng là ruồi nhặng, có khua cũng không đuổi hết được. Hắn rất rõ ràng, đứa này là do Kỳ Thiên Ngữ phái tới, đoán chừng còn mới chỉ là tiên phong. Nếu hắn một mực dựa vào Kỳ Đinh Đông, khẳng định khó mà bảo hộ được nữa, nếu muốn an tĩnh tu luyện, vậy phải giết gà dọa khỉ mới được.
Rất nhiều thần niệm xung quanh quét tới, chứng tỏ nhóm người kia đều đang chăm chú quan sát bên này, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngươi muốn chơi thế nào? Đơn đấu hay là quần ẩu?
- Đối phó ngươi còn cần quần ẩu?
Triệu Trùng lạnh lùng bật cười, giễu cợt nói:
- Ra ngoài chiến một trận, ta nhường ngươi ba chiêu, thế nào? Nếu ngươi thua, ta xuất hiện chỗ nào thì ngươi biết điều mà cút đi, nếu ngươi thắng, sau này ta gặp ngươi liền tránh lui.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, khoát tay nói:
- Đối phó loại như ngươi còn cần ra ngoài? Cứ ở đây đi, ngươi cẩn thận, ta sắp xuất chiêu.
Trong tay Lục Ly hiện ra một thanh nhuyễn kiếm, vừa dứt lời liền tiện tay lắc lắc nhuyễn kiếm đâm tới Triệu Trùng, một đạo kiếm khí vô hình khuếch tán đi. Triệu Trùng theo bản năng định giật lui ra sau, nhưng tốc độ kiếm khí vô hình quá nhanh, thoáng chốc đã tràn đến, Triệu Trùng trúng chiêu.
Triệu Trùng chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, địa vị trong gia tộc cũng không quá quan trọng, Hàn Triều Hải Vực lại tương đối an toàn, bởi thế trong linh hồn chỉ có một Yêu Hồn lục phẩm, giờ tự nhiên khó mà tránh được.
- A...
Hắn thoáng sửng sốt mất một giây, rất nhanh liền ôm đầu quay cuồng. Người trong sơn cốc đang một mực dõi theo bên này, bởi thế ai nấy đều biết được. Chỉ thấy Lục Ly tuỳ ý quơ quơ nhuyễn kiếm, sau đó Triệu Trùng cứ thế không ngừng ôm đầu lăn lộn dưới đất, trong mắt cả đám lập tức hiện đầy chấn kinh.
- Tự rước lấy nhục!
Tượng Linh Lung cười lạnh một tiếng, tuy nàng không rõ thực lực Lục Lỵ cụ thể thế nào, nhưng Thiên Thần Ngũ Kiếp há có thể là đối thủ của hắn, trừ phi là bọn Kỳ Thiên Ngữ Tượng Bạch Nha, chứ còn những người còn lại căn bản không đáng phải để tâm.
Trong sơn cốc vốn rất an tĩnh, thế nên tiếng kêu thảm của Triệu Trùng bỗng trở nên chói tai dị thường. Lục Ly thản nhiên ngồi đó, so đối với bộ dạng thảm thiết của Triệu Trùng, hình thành nên xung kích thị giác cực mạnh.
Lục Ly mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn Triệu Trùng, lát sau, tay hắn vung lên, Triệu Trùng lập tức đình chỉ kêu thảm, như con cuốn chiếu bò rạp trên đất. Lục Ly trầm giọng nói:
- Ngươi thua, có phục hay không?
- Ta phục con mẹ người.
Triệu Trùng gầm lên giận dữ, thân hình như lợi kiếm vọt đến, trong tay hiện ra một thanh chủy thủ, hung hăng đâm tới mặt Lục Ly. Lục Ly vẫn đứng im không nhúc nhích, thúc giục Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật ngạnh kháng một kích này.
Ầm!
Chủy thủ trùng trùng đâm lên mặt Lục Ly, cả người Kỳ Đinh Đông căng cứng, miệng nhỏ há ra định nhắc nhở Lục Ly cẩn thận, nhưng thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn, cuối cùng nàng không kêu đi ra.
Ầm!
Chủy thủ đâm lên mặt Lục Ly, một tiếng trầm muộn vang lên, Lục Ly lông tóc không thương, nắm tay vung ra như thiểm điện, tung quyền nện lên mặt Triệu Trùng. Triệu Trùng lập tức như bị một ngọn núi nện trúng, cả người bay vút ra ngoài, hất văng lên giữa trời.
Hưu!
Lục Ly tung mình lao theo, nhuyễn kiếm trong tay run run, Triệu Trùng lần nữa trúng chiêu, ôm đầu quay cuồng, một tay Lục Ly giơ ra nắm lấy cổ hắn, gằn giọng nói:
- Cái loại như ngươi mà cũng dám ra mặt, không nhục à, cút!
Tay Lục Ly trùng trùng vung lên, Triệu Trùng bay đi, lần này trực tiếp bị quăng ra ngoài Vấn Đạo Cốc. Lục Ly không đi xuống, cứ thế sừng sững giữa trời, quét mắt liếc nhìn đám người phía dưới, nói:
- Ta biết rất nhiều người nhìn ta khó chịu, đã sớm muốn tìm ta gây sự, thôi được, hôm nay làm luôn một lần cho xong, ai muốn tìm Lục mỗ gây sự thì lên đây!
Lục Ly tới đây là để tu luyện, không phải để đấu đá giành gái, hắn không có nhiều thời gian bồi đám công tử ca ăn no rỗi việc này. Có Huyết Sát Hoàng ở đây, hắn không có gì phải sợ, dù Kỳ Thiên Ngữ muốn đánh, hắn cũng tự tin có thể trấn áp nhẹ nhàng.
Trước kia, ấn tượng về Lục Ly trong mắt chúng nhân một mực là đứa chết nhát, lúc ở Không Gian Thành bị người bức đến trước mặt mà vẫn không dám ứng chiến, thậm chí không dám nói thêm nửa lời, trực tiếp nhận sợ.
Nhưng giờ hắn lại đột nhiên bạo phát, phong mang tất lộ, bá đạo vô cùng, hình tượng trước sau tương phản mãnh liệt, khiến chúng nhân có chút khó mà tiếp thụ. Ngay chính Kỳ Đinh Đông cũng há hốc mồm, chấn kinh không thôi. Chỉ riêng Tượng Linh Lung là thần sắc không biến, trước đó nàng từng tiếp xúc qua với Lục Ly, biết Lục Ly là kẻ “gan lớn bằng trời”, đồng thời cũng thân mang dị thuật.
Triệu Trùng không tính đại nhân vật, thuộc hạng lót đáy trong đám công tử ở đây, nhưng Triệu Trùng nhẹ nhàng bị đánh gục dưới tay Lục Ly, căn bản không có dư địa xoay vần là điều ai cũng không nghĩ tới. Thậm chí nếu Lục Ly muốn giết người, lúc này e rằng Triệu Trùng sớm đã thành xác chết, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Rất nhiều người thực lực mạnh hơn Triệu Trùng, nhưng ai dám đi ra? Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông đều ở đây, còn có nhiều người như vậy tại trường, vạn nhất cũng bị ném ra ngoài sơn cốc như chó chết giống Triệu Trùng, mặt mũi chẳng phải mất sạch?
Ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía đệ nhất công tử Công Dương gia Công Dương Vô Tà và đệ nhất công tử Thủy Hàn Cung Thủy U Hận, ngoài ra còn có mấy tên công tử đỉnh cấp như là Mạc Hiểu Thiên, hi vọng bọn họ ra mặt trấn áp Lục Ly.
Công Dương Vô Tà không nhúc nhích, không phải là vì Công Dương gia có chút quan hệ với Lộc Vấn Tiên.