Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu hắn thật muốn động thủ, chắc chắn sẽ không cố kỵ Lộc Vấn Tiên. Mà là vì Lộc Vấn Tiên nay đã thần phục dưới trướng Lục Ly, chính điều này khiến Công Dương Vô Tà sinh tâm cảnh giác, Lộc Vấn Tiên chính là cường giả thành danh nhiều năm, một thân bản sự bói toán thiên cơ không ai ở Hàn Triều Hải Vực có thể sánh bằng.
Người Thủy Hàn Cung cũng không nhúc nhích, sau cùng chỉ có Mạc Hiểu Thiên xuất động, trước đó Mạc Hiểu Thiên từng khiêu chiến Lục Ly một lần, nhưng Lục Ly căn bản không ứng chiến, trực tiếp nhận sợ. Giờ Lục Ly ngông cuồng như thế, thậm chí có ý một mình khiêu chiến tất cả mọi người, Mạc Hiểu Thiên vốn xem thường Lục Ly há có thể ngồi yên.
Tượng Linh Lung cũng ở đây, Mạc Hiểu Thiên theo đuổi Tượng Linh Lung nhiều năm, khó được có cơ hội biểu hiện tốt như thế, sao hắn có thể bỏ lỡ? Hắn quyết định phải hung hăng chà đạp Lục Ly một phen, để Tượng Linh Lung nhìn xem ai mới là anh hùng, ai mới là cẩu hùng.
Hưu!
Mạc Hiểu Thiên lao vút lên, trong tay hiện ra một thanh côn sắt màu đen, chỉ về Lục Ly ở phía xa, quát nói:
- Lục Sát Thần, đừng phách lối, ngươi tưởng Hàn Triều Hải Vực không người chắc, hôm nay Mạc Hiểu Thiên ta phải trị ngươi!
- Tốt!
Lục Ly không nói nhảm, hóa thành một đạo lưu quang lao đến, vung nắm đấm nện tới, nhục thân hắn rất mạnh, Mạc Hiểu Thiên chỉ có chiến lực Ngũ Kiếp hậu kỳ, hắn không việc gì phải sợ.
- Tới hay lắm, ăn một côn của ta đây.
Mạc Hiểu Thiên vung lên côn sắt, trên côn sắt sáng lên hắc quang vạn trượng, hắc khí vờn quanh, khí tức đè nén khủng bố lưu chuyển, rõ ràng là dị bảo.
Oanh!
Côn của Mạc Hiểu Thiên nện lên nắm tay Lục Ly, trong côn sắt toát ra ngọn lửa màu đen, thoáng chốc liền bao phủ toàn bộ nắm tay Lục Ly. Côn sắt này của hắn tuy không phải Đế binh, nhưng cũng là bảo vật được cường giả tế luyện nhiều năm. Hắn tin tưởng nhục thân Lục Ly có mạnh đến mấy cũng không chịu được.
Nhưng hắn nhận ra... mình sai...
Lúc nắm tay Lục Ly và côn sắt đụng nhau, một luồng cự lực truyền đến, hắn và Lục Ly bị đẩy văng ra hai bên, ánh mắt như điện nhìn lại, chỉ thấy nắm tay Lục Ly hơi cháy đen, song không hề bị thương.
Hưu!
Lục Ly lần nữa lao đến, thân hình như chớp giật, hắn không tin tà, vung mạnh côn sắt liên tục đánh tới, thân ảnh hai người không ngừng va vào nhau giữa trời, rồi lại không ngừng tách ra, khí thế khủng bố tràn ngập, khiến không gian xung quanh cuộn lên từng đạo gợn sóng.
Rầm rầm rầm!
Từng hồi tiếng vang trầm muộn vọng ra, Lục Ly và Mạc Hiểu Thiên liên tục giao thủ mấy trăm lượt, cả hai đều không thể gây được tổn thương cho đối phương. Trên tay còn lại của Mạc Hiểu Thiên xuất hiện một chiếc quạt xếp, trong lòng lại ngấm ngầm kinh hãi, nhục thân Lục Ly quá mạnh, xem ra chỉ dựa vào côn sắt thì không làm gì được.
Quạt xếp này cũng là dị bảo, bên trong quạt xếp có mười hai cây độc châm được tế luyện qua, thấy máu mất mạng, chỉ cần đâm vào thân thể, Lục Ly sẽ lập tức trúng độc, khi ấy thần lực nhiễu loạn, thế cục sẽ nằm trong tay hắn.
Thấy Mạc Hiểu Thiên lấy ra quạt xếp, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông đồng thời biến sắc, hai người đều biết sự cay độc của chiếc quạt xếp này, quạt xếp đã từng ám toán qua không biết bao nhiêu cường giả. Đây cũng là lý do vì sao Kỳ Đinh Đông và Tượng Linh Lung một mực xem thường Mạc Hiểu Thiên, hắn quá âm độc.
Chẳng qua hai người không truyền âm cho Lục Ly, bọn hắn đang đơn đả độc đấu, bất kỳ thủ đoạn nào đều có thể sử dụng, nếu truyền âm nhắc nhở Lục Ly, vậy thì không công bằng, cũng là hành vi không tôn trọng Lục Ly.
Lục Ly chú ý tới Mạc Hiểu Thiên lấy ra quạt xếp, nhuyễn kiếm tức thì hiện ra trong tay, thân hình khoái tốc lướt đi, hai người xuất kích gần như đồng thời.
Vù vù!
Cả hai hóa thành hai đạo lưu quang đan xen vào nhau, một người lay động nhuyễn kiếm trong tay, một người mở ra quạt xếp, lục đạo hắc quang bắn ra, từ sáu góc độ vọt đến Lục Ly.
Lục Ly phóng kích kiếm khí vô hình, ức vạn hồn châm theo đó công kích Mạc Hiểu Thiên, chỉ là Yêu Hồn trong linh hồn Mạc Hiểu Thiên rất mạnh, vẫn có thể miễn cưỡng trụ vững được.
Hưu hưu hưu!
Sáu đạo hắc quang phóng đến, mặc dù Lục Ly sớm có đoán trước, cũng kịp thời tránh né, nhưng vẫn có một đạo hắc quang đánh trúng. Hắn quá chủ quan, tưởng là bằng vào phòng ngự cường đại, cương châm này sẽ không thể nào tổn thương được mình.
Nhưng mà, độc châm đâm rách da, từng đạo năng lượng màu đen tức tốc tuôn vào thân thể, sau đó nhanh chóng khuếch tán.
- Có độc.
Lục Ly trầm mặt xuống, quyết định không bảo lưu thực lực nữa, trong tay hiện ra Hào Giác, đưa lên miệng thổi mạnh. Tiếng kèn này rất khủng bố, vừa vang lên, Mạc Hiểu Thiên phía bên kia lập tức thống khổ quay cuồng.
- Cái này...
Mặc dù Lục Ly đang ở giữa trời, nhưng vẫn có không ít người phía dưới trúng chiêu, cũng may ảnh hưởng không quá nghiêm trọng, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hãi, đây là bảo vật gì, sao lợi hại vậy?
- A!
Trên trời, Mạc Hiểu Thiên ôm đầu lăn lộn, Lục Ly thu hồi Hào Giác, thân hình lóe lên, vọt tới giơ tay túm lấy cổ Mạc Hiểu Thiên, sau đó nắm tay còn lại không ngừng oanh kích.
Ầm ầm ầm ầm!
Lục Ly đánh ra mấy chục quyền, lúc này linh hồn Mạc Hiểu Thiên đang bị tấn công, căn bản không thể phòng bị, bị nện cho tối tăm mặt mũi, thê thảm vô cùng.
Lục Ly ra tay rất có phân tấc, không trực tiếp nện chết Mạc Hiểu Thiên mà chỉ đánh trọng thương, nếu không phải không còn cách nào khác, hắn tuyệt sẽ không hạ sát thủ, bằng không đi ra tất gặp rắc rối.
Oanh!
Cánh tay hất lên, dùng sức ném Mạc Hiểu Thiên ra ngoài sơn cốc, đồng thời rút độc châm cảm ứng một phen, phát hiện chỉ là thần lực bị nhiễu loạn mới yên tâm phần nào. Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó quét mắt nhìn xuống mấy chục người bên dưới, gằn giọng hỏi:
- Còn có ai?
Vừa rồi Lục Ly nện Mạc Hiểu Thiên thành đầu heo, khắp người máu me be bét. Bộ dạng thảm không nỡ nhìn đó còn in sâu trong đầu chúng nhân, lúc này phía dưới còn có người rú thảm không thôi, cộng thêm Lục Ly khí huyết toàn thịnh, bởi thế thoạt nhìn không khác gì Sát Thần, ngược lại rất phù hợp với tên của hắn.