Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thực ra nhục thân Lục Ly còn chưa mạnh đến mức đó, then chốt là vì năng lực kháng lửa của nhục thân hắn quá mạnh, thường niên Thối Thể trong hỏa diễm, đoạn thời gian ở Sí Viêm Đảo khiến kháng tính với hỏa diễm được đề thăng cực lớn, hiện tại gần như trực tiếp miễn dịch với hỏa diễm.
Hưu!
Lục Ly lao vút lên, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông vội dời mắt theo, trong tay Lục Ly hiện ra một chiếc áo choàng, phủ lên che người, sau đó đứng song song đối diện với Kỳ Thiên Ngữ, mắt lạnh nhìn đối phương, gằn giọng nói:
- Thiên Ngữ công tử, ngươi đây là có ý gì? Hai người này muốn giết ta, ta giết bọn họ, sao ngươi lại ngăn cản? Còn định tấn công ta? Nói thế nào ta cũng tính là người có ân với Kỳ gia các ngươi. Ngươi đây là muốn lấy oán báo ân?
Tròng mắt Kỳ Thiên Ngữ như muốn phun lửa, chỉ là Lục Ly nghĩa chính ngôn từ, hắn không thể lập tức động thủ, đành cố nén lửa giận trong lòng, nói:
- Hai người này là bằng hữu của ta, dù bọn hắn có gì đó không hợp với ngươi, ngươi giáo huấn một trận là được rồi, cần gì phải động thủ giết người? Ta mở miệng ngăn trở, ngươi vẫn cứ khư khư cố chấp, có phải ngươi không để ta vào trong mắt?
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, thần sắc giễu cợt nói:
- Thế nào gọi là không hợp? Ta không quen không biết hai người này, bọn hắn lại vừa chạm mặt đã trực tiếp ra tay, còn là sát chiêu đòi mạng. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ chết? Tính cách Lục Sát Thần ta luôn là như vậy, ai muốn giết ta, ta mặc kệ hắn có là cha của Thiên Vương hay không, cứ giết cái đã.
Lục Ly khí thế toàn thịnh, sát khí đằng đằng, lời nói âm vang có lực, khiến người cảm thấy như là Sát Thần thực sự. Cũng cho Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông kiến thức đến một mặt khác của hắn, khiến ánh mắt hai người bất giác sáng lên.
Bình thường Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông toàn là tiếp xúc với một ít công tử ca, đa phần là hạng hoa trong nhà kính, túi da nhìn rất đẹp, lại không trải qua mưa dập gió vùi, không có được khí chất dũng mãnh như thế này. Loại võ giả quật khởi từ rễ cỏ như Lục Ly, tuy không quý phái như đám công tử ca, lại có một phen khí chất đặc thù, khiến người nhìn mà say mê.
Kỳ Thiên Ngữ hừ hừ hai tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Bất kể thế nào, ngươi giết hai người này, ngươi nhất định phải trả giá đắt, bằng không ta không cách nào ăn nói với người nhà bọn hắn. Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi bó tay chịu trói, sau khi rời khỏi đây đợi trưởng lão nhà ta và người nhà bọn hắn thương nghị rồi xử lý. Hoặc là ngươi đánh một trận với ta, sinh tử bất luận.
Kỳ Thiên Ngữ đưa ra hai lựa chọn, kỳ thật lại chỉ có một, đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ không chọn con đường thứ nhất, bởi vì như thế sinh tử sẽ không còn nằm trong tay mình.
Mà dù Lục Ly có chọn con đường thứ nhất, mặt mũi Lục Ly cũng sẽ mất sạch, Kỳ Thiên Ngữ tính là đạt được mục đích. Tượng Linh Lung nhất định không thích thứ hèn nhát như thế, hắn cũng được dịp lập uy.
Sắc mặt Kỳ Đinh Đông rất khó coi, Kỳ Thiên Ngữ căn bản không để ý nàng, lệnh bài trong tay nàng gần như như không tác dụng. Chẳng qua nàng cũng biết, lúc này không thể đi tranh với Kỳ Thiên Ngữ, nàng nói gì cũng là vô nghĩa, Kỳ Thiên Ngữ há sẽ để vào tai?
Sắc mặt Tượng Linh Lung cũng rất khó coi, nàng biết Lục Ly bị tai bay vạ gió, Kỳ Thiên Ngữ vì nàng mới nhắm đến Lục Ly như vậy. Nhưng lúc này nàng cũng không thể nói gì, bằng không chính là hại Lục Ly.
- Ha ha!
Lục Ly bật cười, thản nhiên nhìn Kỳ Thiên Ngữ nói:
- Ta chọn cái thứ hai, chẳng qua ngươi yên tâm, nể mặt Đinh Đông, ta sẽ giữ mạng cho ngươi. Trưởng bối nhà ngươi đều rất khách khí với ta, ta phải cho bọn hắn chút mặt mũi chứ.
- Cuồng vọng!
Kỳ Thiên Ngữ cười lạnh, tung mình bay ra ngoài Vấn Đạo Cốc, miệng quát khẽ:
- Lục Sát Thần, ra đây chịu chết, hôm nay ta cho ngươi được dịp mở mang kiến thức, cho ngươi biết thế nào là trên trời còn có trời, trên người còn có người.
Mặc dù trong Vấn Đạo Cốc có Thần Văn bảo hộ, nhưng Kỳ Thiên Ngữ vẫn không dám động thủ ở đấy. Bằng không hủy đi bất kỳ thứ gì trong đó đều sẽ là tổn thất to lớn đối với Hàn Triều Hải Vực, bên ngoài lại có một mảnh hoang nguyên cực rộng, đủ cho hai người tận tình chiến đấu.
Lục Ly bay theo, chúng nhân không tâm tư tu luyện, cũng bay ra theo, bọn họ không dám áp sát quá gần, như thế rất dễ ngộ thương.
Kỳ Đinh Đông nghĩ nghĩ, tròng mắt thoáng lấp lánh, cuối cùng vẫn truyền âm cho Lục Ly, nói:
- Lục Sát Thần, Kỳ Thiên Ngữ có Đế Binh, còn tinh thông một loại Hỗn Độn chân ý rất cường đại, ngươi cẩn thận chút.
Theo như Kỳ Đinh Đông thấy, tuy Lục Ly khá kỳ dị, cũng có một ít sát chiêu cường đại, nhưng hẳn không phải đối thủ của Kỳ Thiên Ngữ. Rốt cuộc cảnh giới chênh lệch quá xa, càng đừng nói Kỳ Thiên Ngữ một thân toàn là bảo vật, gia tộc cho hắn một kiện Đế Binh, còn là binh khí Luân Hồi Đại Đế trước kia từng dùng qua.
Hai người bay ra hơn mười vạn dặm, sau cùng Kỳ Thiên Ngữ đứng sừng sững trên một ngọn núi nhỏ, hồ lô màu đỏ tía cũng được thu lại, hỏa diễm kia không ảnh hưởng gì được Lục Ly, giữ lại cũng là vô dụng.
Trong tay Kỳ Thiên Ngữ hiện ra một thanh trường kiếm hoa lệ, đây là trọng kiếm, mặt trên khắc đầy Thần Văn, huyễn lệ dị thường. Bản thân hình thể Kỳ Thiên Ngữ cũng rất khôi ngô, tay cầm trọng kiếm phi nhìn rất có khí thế.
- Lục Sát Thần, cẩn thận!
Kỳ Thiên Ngữ chậm rãi giương lên trọng kiếm, mũi kiếm chỉ vào Lục Ly, khí thế trên thân không ngừng tăng vọt. Lục Ly thu lại Thần Thiết, vừa nãy Thần Thiết đã dùng mấy lần, thần lực hắn không còn quá dư dả, hơn nữa Thần Thiết cũng không gây được ảnh hưởng quá đáng kể lên Kỳ Thiên Ngữ.
Vừa rồi trong lúc bay theo, Lục Ly một mực nghĩ cách nên làm thế nào để đối chiến với Kỳ Thiên Ngữ mà không cần dùng tới Huyết Sát Hoàng. Dựa vào năng lực bản thân để thắng Kỳ Thiên Ngữ, đó cũng là một loại đề thăng.
- Huyết chiến!