Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên khán đài thành trì, có hai, ba trưởng lão chú ý bên Lục Ly, chủ yếu vì hắn là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất, còn phi thường trẻ tuổi.
Một trưởng lão nhìn lướt qua, lắc đầu thở dài:
- Tiểu tử này tuy rằng phòng ngự không tệ, nhưng sức chiến đấu hơi yếu, ước chừng không thắng nổi trận đầu.
- Ha ha!
Nhuế Đế luôn im lặng đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử này giả heo ăn cọp, lão phu thì thấy hắn dư sức vào một trăm hạng đầu.
- A?
Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, Nhuế Đế là nhân vật như thế nào? Ánh mắt sắc bén cỡ nào? Lão nhân gia sẽ nhìn nhầm sao? Nếu Nhuế Đế không nhìn nhầm thì chắc chắn là bọn họ nhìn nhầm.
Vốn chỉ có hai, ba trưởng lão chú ý bên này, Nhuế Đế lên tiếng khiến tất cả trưởng lão cùng nhìn qua. Nhưng mọi người nhìn một lúc vẫn không nhìn ra Lục Ly có chỗ nào khác lạ, bởi vì hắn luôn tránh né Cừu Dư tiến công, nhảy loi choi như con khỉ. Nhưng hắn vẫn không thể tránh né, nhiều lần bị đánh bay.
- Hưm...
Xem giây lát, có một lão già nhìn thấu điểm khác lạ, lên tiếng:
- Tiểu tử này thoạt trông rất thảm, nhưng là giả vờ, hoặc nên nói hắn là cố ý. Ánh mắt của hắn không có một chút hoảng loạn, khủng hoảng, tuy giấu rất kỹ nhưng tất cả nằm trong kiểm soát của hắn. Nếu hắn muốn thắng thì dễ như chơi, hắn cố ý bày ra biểu hiện giả mình rất yếu cho mọi người thấy.
Đám người đều là người từng trải, nhìn một lúc quả nhiên phát hiện đáy mắt của Lục Ly chất chứa hờ hững, lạnh lùng, tuy rằng trên mặt lộ biểu cảm kinh hoảng thất thố nhưng ánh mắt không lừa được người.
Lục Ly liên tục bị đánh kích, vết thương trên người thoạt trông càng lúc càng nặng, nhưng thật ra đều là bị thương ngoài da, thoạt trông tùy thời có thể sẽ bị đánh chết. Nhưng nếu thật sự kéo dài thời gian thì Lục Ly luôn có thể kiên trì tiếp.
Thời gian trôi qua thời gian một nén hương, Lục Ly không định dây dưa lâu hơn, hắn bắt đầu tăng tốc độ, đồng thời hắn thả ra Bác Long thuật, cứng rắn ngăn ba con cự long màu lam. Lần này hắn không bị nổ bay ra, ngược lại thân thể không có một chút tạm dừng, lắc người đến gần Cừu Dư, một tay chộp lấy vai đối phương, tay kia vung nắm đấm sắt to đấm mạnh.
- A?
Cừu Dư ngẩn ra, nhanh chóng lấy ra một thanh chủy thủ màu đem đâm mạnh vào ngực Lục Ly, dòng khí màu đen vòng quanh chủy thủ, rõ ràng là trọng bảo. Cừu Dư giơ chủy thủ nhanh như tia chớp đâm vào ngực Lục Ly, nhưng cảm giác như đâm túng miếng thép, chỉ đâm vào nửa tấc thì không thể tiến sâu hơn nữa.
Bùm!
Nắm tay như nồi sắt của Lục Ly đấm mạnh tới, trúng ngay mặt của Cừu Dư. Cừu Dư cảm giác sức mạnh to lớn truyền đến, mặt đau nhức nổ đom đóm mắt.
Bùm bùm bùm!
Cừu Dư chưa phản ứng lại, nắm tay như nồi sắt của Lục Ly liên tục đấm tới, Cừu Dư cảm giác đau nhói từng cơn, trong linh hồn hiện ra cảm giác nguy hiểm trí mạng. Cừu Dư rất muốn thoát khỏi Lục Ly, nhưng bàn tay kia của Lục Ly như cái kiềm bấu chặt tay của hắn, khiến hắn không thể chạy trốn.
Bùm!
Cừu Dư lại ăn mấy đấm, phát hiện mình bị bể đầu, nếu cứ tiếp tục phỏng chừng sẽ chết ở đây, hắn bất đắc dĩ rống lên:
- Ta nhận thua, ta nhận thua!
Lục Ly lập tức ngừng lại, vươn tay lau mặt khiến khuôn mặt bê bết máu, trông cực kỳ chật vật. Lục Ly thở hồng hộc, như thể thắng không dễ dàng chút nào.
Oong!
Hai người đều bị truyền tống ra ngoài, bốn phương tám hướng vang lên vô số tiếng chửi thề. Nhiều người nhìn Lục Ly bằng ánh mắt muốn tùng xẻo thành nhiều mảnh, bởi vì Lục Ly khiến rất nhiều người thua số lớn Thần Thạch.
Một quân sĩ không dám tin tưởng thì thào:
- A... tiểu tử này thắng?
Có mấy quân sĩ vẻ mặt âm trầm, bởi vì bọn họ đều mua Lục Ly thua. Bọn họ nhớ lại Lục Ly đã nói, mắt lấp lóe, một người suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là ẩn tàng thực lực? Hắn thật sự có hy vọng xông vào tốp một trăm?
Một quân sĩ cắn răng trầm giọng quát lên:
- Lát nữa ta mua một ức hắn xông vào tốp một trăm, tỷ lệ đền cao, gấp một trăm lần, lỡ trúng thì được một trăm ức!
Một người khác cười khẩy nói:
- Vậy chẳng bằng ngươi mua hắn đi vào tốp ba mươi, nếu trúng thì gấp nghìn lần, trực tiếp lấy một nghìn Thần Thạch.
- Ha ha ha! Ta nghĩ thà mua hắn vào tốp mười luôn đi.
Lại một quân sĩ chế nhạo nói:
- Ta nhớ hình như hắn vào tốp mười thì là gấp một vạn lần, một ức đổi về vạn ức, càng lời.
Lục Ly tỉ võ xong rồi, được cho biết có thể trở lại nghỉ ngơi, cũng có thể tiếp tục xem cuộc chiến. Lục Ly tự nhiên lựa chọn ở lại xem, bởi vì hắn bị thương không nặng, không cần chữa thương, dựa vào năng lực tự chữa lành của cơ thể là tự động khỏe.
Đương nhiên, Lục Ly lựa chọn ngồi xếp bằng ở một góc, giả vờ luyện hóa hai gốc thần dược, sau đó đả tọa khôi phục. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống trong bảo tháp, quan sát chiến đấu bên trên.
- Hưm?
Nhuế Đế bỗng nhìn qua, Lục Ly cảm giác như bị lưỡi dao quét trúng, bản năng mở mắt nhìn lại, ánh mắt giao nhau với Nhuế Đế.
Nhuế Đế cười cười, thu về ánh nhìn, trong đôi mắt tràn ngập ý cười đó dường như chứa biển trời sao, Lục Ly cảm giác mọi bí mật trên người đều bị Nhuế Đế nhìn thấu.
“Hắn có thể cảm ứng được ta thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân tra xét! Không biết hắn có nhìn ra ta là Thất Kiếp Thiên Sát Chi Thể không?”
Trong đầu Lục Ly hiện ra một nghi hoặc, lại nghĩ trong Vô Tận Thần Khư có lẽ không có truyền âm như vậy. Nhưng ít nhất Nhuế Đế đã chú ý chính mình, trong lòng Lục Ly hơi có chút kích động, bị cấp Đế của Thiên Đế Tông chú ý đặc biệt luôn chuyện tốt.
Lục Ly không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tra xét. Quan sát sức chiến đấu, sát chiêu, thần thông độc đáo của tất cả tuyển thủ.
Tỉ võ tốc độ rất nhanh, bởi vì rất nhiều người tuy rằng tuổi tác xấp xỉ nhưng sức chiến đấu cách biệt xa. Thí dụ như một người sinh ra danh môn, một người sinh ra hàn môn, sức chiến đấu làm sao có thể ngang ngửa? Chiến giáp, binh khí trên người không cùng một cấp bậc.