Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Năm người Lục Ly tụ tập với nhau, còn tìm một góc, năm người đề phòng nhìn bốn phía, chín đội khác cũng tiến vào, rơi xuống một góc.
Oong!
Màn hào quang sáng lên, giọng của Cốc trưởng lão vang lên:
- Được rồi, tỉ võ bắt đầu!
Cốc trưởng lão dứt lời, bên trong thoáng chốc giương cung bạt kiếm, không khí đông lại, mười lăm đội cảnh giác lẫn nhau, nhưng không ai ra tay trước, hiển nhiên đều không muốn quá rêu rao, sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lục Ly quét mắt qua chín đội khác, đặc biệt chú ý ba đội, tổ thứ hai, tổ thứ bốn, tổ thứ mười. Thực lực tổng hợp của ba tổ này khá cao, trong đó tổ thứ bốn mạnh nhất, bởi vì thành viên đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong, Quan Thiên Thu ở trong tổ này, hai người khác cũng nằm trong hai mươi hai người, là nhân tuyển được ủng hộ nhiều nhất có thể vào tốp mười.
Đội Quan Thiên Thu nhận được chú ý nhiều nhất, hai đội ở hai bên luôn âm thầm đề phòng bọn họ, sợ bọn họ đột nhiên tập kích. Trong màn sáng không có một chút âm thanh, mọi người đều không động, chỉ xem xét bốn phía.
- Ha ha ha!
Quan Thiên Thu mặc chiến giáp màu trắng, khuôn mặt như ngọc, là một phiên phiên công tử ca, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, vung mấy kiếm hoa, nói:
- Sao đều không nhúc nhích? Chẳng lẽ định tiêu hao như thế mãi sao? Nếu vậy thì để chúng ta trước tiên đánh một phen!
Quan Thiên Thu nói xong nhích người, thân thể hóa thành một bóng sáng dẫn đầu lao về phía đội ngũ bên cạnh, bốn chiến hữu của hắn cũng nhúc nhích, như bốn con mãnh thú giết hướng đội ngũ bên cạnh.
- Giết!
Vào thời khắc này, hai đội ngũ ở gần đó cùng hành động, mục tiêu là đội Quan Thiên Thu, tức là có ba đội cùng nhau giáp công tổ thứ bốn.
- A...
Nhóm Lục Ly bất ngờ, ba đội ngũ hợp sức? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm thương nghị, nếu ba đội hợp sức thì phỏng chừng không đội ngũ nào đánh lại bọn họ.
Ầm ầm ầm!
Bên kia bắt đầu loạn chiến, năm người Quan Thiên Thu tuy bị mười lăm người giáp công nhưng cũng không hoảng, liều mạng đánh trả. Quan Thiên Thu không ngờ bị hố, bừng bừng lửa giận, trực tiếp thả ra siêu sát chiêu cực mạnh, một chiêu bị thương nặng một người, đánh xỉu.
“Chúng ta có nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?”
Mắt Hồ Thạch Mãnh sáng rực, chủ động truyền âm cho bốn người Lục Ly:
“Nếu chúng ta cũng lao qua thì đội ngũ Quan Thiên Thu chắc chắn không chịu đựng nổi, chúng ta sẽ bớt một kình địch.
“Cái này...”
Vương Ngưng Tuyết và Quân Thiên Diệp có chút động lòng, cơ hội tốt như vậy nghìn năm khó gặp, nếu tổ thứ bốn bị loại thì xác suất thắng của bọn họ sẽ tăng lên.
“Thôi, đừng xằng bậy!”
Vương Ngưng Tuyết trầm ngâm giây lát, truyền âm nói:
“Chúng ta hãy công kích đội ngũ ở gần mình đi, cho bên kia đánh túi bụi. Ta phỏng chừng sẽ có đội ngũ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng có đội ngũ có lẽ sẽ công kích ba tổ kia, sợ bọn họ hợp sức trấn áp tất cả mọi người. Cho nên chúng ta hãy lấy tĩnh chế động, đánh bại đội ngũ ở gần mình đã.”
“Vương tiểu thư nói đúng!”
Lục Ly chủ động truyền âm nói:
“Bên kia quá loạn, đi qua rất dễ dàng xảy ra chuyện, đội ngũ gần chúng ta không quá mạnh, loại đội này trước đi.”
“Được!”
Cuối cùng Hồ Thạch Mãnh thuận theo dân ý, cố chịu đựng không đi công kích nhóm Quan Thiên Thu, hắn trầm giọng quát một tiếng dẫn đầu lao hướng đội ngũ bên trái.
Đội ngũ kia luôn âm thầm đề phòng bên này, thấy Hồ Thạch Mãnh xông đến thì bọn họ cười cay đắng, chỉ có thể cắn răng xông lên. Vương Ngưng Tuyết là người thứ hai xông ra ngoài, thân pháp quả thực rất lợi hại, nàng như bươm bướm bay đi, thoáng chốc vòng ra sau đội kia, bắt đầu công kích. Quân Thiên Diệp và Cổ Sơn Khâu theo sau Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly theo ở cuối cùng.
Cơ hồ cùng lúc, mấy đội ngũ khác cũng đánh nhau. Hai đội ngũ mạnh là tổ thứ hai và tổ thứ mười chia nhau tìm hai đội ngũ còn lại, bắt đầu công kích.
Ầm ầm ầm!
Bên trong rất nhanh đều là ánh đao bóng kiếm, đại loạn chiến bắt đầu.
Chiến đấu rất kịch liệt, nhưng bởi vì mọi người đều biết kiềm chế, cho nên không xuất hiện tình huống có người chết. Tùy theo cục diện càng lúc càng nghiêm túc, mọi người đều đánh hăng máu, cho nên ai cũng không thể bảo chứng sẽ không chết người.
Mười đội ngũ, ba đội hơi mạnh đang công kích ba đội khác, còn lại bốn đội thì một đánh ba.
Nhóm Quan Thiên Thu năm người đánh với mười lăm người, tuy năm người đều bị thương nhưng không ai bị thương nặng, chặn đứng công kích của mười lăm người. Ngược lại trong mười lăm người đã có ba người bị tổn hại nặng, mất đi sức chiến đấu.
- Các ngươi mà còn chưa xéo đi thì đừng trách ta xuống tay nặng!
Quan Thiên Thu vung trường kiếm che kín toàn thân, ngăn trở công kích mấy lần, hắn nổi giận rống to một tiếng.
Hắn tuyệt đối không ngờ lần này có ba đội ngũ dám hợp sức phục kích bọn họ, hắn cứ đinh ninh mình mạnh nhất trong đám người này. Quan Thiên Thu chẳng những muốn đi vào Thiên Đế Tông, còn muốn vào với thân phận đệ nhất, nhanh chóng nổi lên trong Thiên Đế Tông, cuối cùng trở thành người cầm quyền của Thiên Đế Tông.
Bức tranh hùng vĩ tuyệt vời đã được vẽ lên từ lâu, Quan Thiên Thu không muốn dừng bước tại đây, đến lúc đó không còn mặt mũi nào trở lại gia tộc. Mỗi người trong gia tộc đều ký thác kỳ vọng cao vào hắn, mỗi người trong thành trì đó đều biết hắn đến tham gia đại điển chiêu sinh, trước khi đi hắn đã vỗ ngực bảo đảm sẽ vào tốp năm, nếu không thì sẽ không trở lại.
Cho nên trong lòng hắn phi thường nổi giận, giờ phút này thấy đánh lâu chưa hạ được ai, nếu không nhanh chóng đánh lui mười mấy người này, e rằng đội ngũ khác cũng sẽ đến mượn gió bẻ măng. Nếu một trong ba đội mạnh kia lại đây thì đội của Quan Thiên Thu sẽ gặp rắc rối.
Bùm!
Bên nhóm Lục Ly thì khá thoải mái, Hồ Thạch Mãnh dễ dàng ngăn chặn công kích của đối phương, Vương Ngưng Tuyết kiềm chế, Quân Thiên Diệp thả ra công kích linh hồn, Cổ Sơn Khâu phối hợp Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly ở phía sau lòng vòng thả ra Vô Vọng Thần Phù phối hợp.
Đối diện đã có một người bị tổn hại nặng, người đó biết không còn hy vọng thăng cấp đã nhận thua truyền tống đi, tránh cho bị ngộ thương đánh chết.