Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nhìn thấy Hồ Thạch Mãnh chuẩn bị xuống tay với người thứ hai, hắn ngẫm nghĩ, truyền âm cho mấy người cùn một lúc:
“Bốn người này thực lực không mạnh, nếu chúng ta dốc hết sức tiến công có thể nháy mắt đánh bại bọn họ. Cho nên chúng ta không cần sốt ruột, từ từ chơi với họ, đồng thời quan sát thế cục, tùy cơ ứng biến. Nếu chúng ta hiện tại đánh bại mấy người này thì lát nữa sẽ tấn công ai?”
Lời của Lục Ly khiến nhóm người Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp trầm tư, bọn họ giảm sức tấn công, suy xét giây lát đều đồng ý với ý kiến của Lục Ly.
Đúng như Lục Ly đã nói, giờ phút này bọn họ đánh bại mấy người kia thì lát nữa công kích ai? Đi tấn công nhóm Quan Thiên Thu? Hiện giờ Quan Thiên Thu cuồng bạo như thế, làm bộ dạng liều mạng, nếu công kích bọn họ, cho dù có thể thắng thì đội Hồ Thạch Mãnh chắc chắn cũng sẽ trả giá đắt, đến lúc đó có lẽ sẽ bị người khác chim sẻ chờ phía sau, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Không công kích Quan Thiên Thu thì chọn đánh ai? Bây giờ đánh ai đều không là chuyện tốt, rất dễ dàng liều mạng lưỡng bại câu thương, chẳng bằng câu giờ, ngồi trên núi xem hổ đấu.
Bốn người phía đối diện vốn tuyệt vọng, đang chuẩn bị liều mạng cũng quyết kéo hai người bên kia bị loại, nhưng chợt phát hiện sức tấn công của nhóm Lục Ly, Hồ Thạch Mãnh yếu bớt. Tuy rằng hùng hổ, nhiều chiêu thức thoạt trông cũng rất dọa người, thật ra xem đẹp mắt chứ sức tấn công không quá mạnh.
Vương Ngưng Tuyết càng như bóng ma bay tới bay lui, thoạt nhìn chỗ bọn họ đánh dữ dội lắm, khí thế ngất trời. Bốn người thở phào một hơi, nhìn nhau một cái, phối hợp nhóm Lục Ly vất vả đánh qua đánh lại, bọn họ thả ra một ít công kích nhìn đẹp mắt, hai bên đánh nhau.
Nhóm Lục Ly muốn câu giờ, ngồi núi xem hổ đấu, bốn người tự nhiên cũng muốn kéo dài thời gian chữa thương, tìm cơ hội. Thế là hai bên không mưu mà hợp, đánh kịch liệt vô cùng, có mấy người toàn thân đẫm máu, thật ra chỉ bị thương ngoài da, không thương gân động cốt.
- Xéo!
Bên kia, Quan Thiên Thu gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay trong phút chốc múa ra muôn vàn bóng kiếm. Muôn vàn bóng kiếm ở giữa không trung tụ thành một bóng kiếm đánh trúng một người, đâm vào bụng của người này.
Bùm!
Bóng kiếm nổ tung trong bụng của người đó, vô số tiểu kiếm bay ra, giờ phút này cảm giác bụng, sau lưng đều bị tiểu kiếm xuyên qua, thân thể xuất hiện vô số lỗ thủng nhỏ, máu tươi bắn ra, biến thành tổ ong.
Một võ giả cường đại đổ máu thật ra cũng không phải việc lớn, chảy khô cũng không sợ, nổi tạng bị xoắn nát cũng không chết được. Nhưng công kích của Quan Thiên Thu cắt đứt nhiều kinh mạch của người này, Thần Đan cũng bị chấn động, bị thương nguyên khí nặng.
- Phụt!
Người này ọc bãi máu, hắn biết rõ không thể ở lại lâu thêm, nếu không thì chỉ có một con đường chết, chỉ có thể cắn răng tiếng hét nhận thua, theo sau bị truyền tống ra ngoài.
Bùm!
Cơ hồ cùng lúc, một người trong chiến đội của Quan Thiên Thu bị ba người hợp sức đánh bay. Gần đó có người nhìn người nọ bị thương, thoáng chốc công kích của vài người như mưa đá trút xuống.
Người kia thấy vậy biết không chịu đựng nổi, hét lớn:
- Ta nhận thua!
Người này bị cưỡng bức truyền tống ra ngoài, nếu không thì có lẽ bị đánh chết. Quan Thiên Thu thấy thế, lòng chùng xuống, đội bọn họ thiểu một người, còn có một người bị thương nghiêm trọng, sức chiến đấu giảm mạnh, e rằng lần này thật sự sắp thua.
- Cho dù ta thua cũng không cho các ngươi được yên!
Mắt Quan Thiên Thu đỏ ngầu, dù hắn không thể thăng cấp cũng quyết kéo vài người trong ba đội xuống nước, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ chịu.
Bên kia, tổ thứ hai và tổ thứ mười đánh với hai đội ngũ, hai bên rõ ràng đều chiếm ưu thế, nhưng hai đội ngũ cũng rất thông minh, sau khi chiếm ưu thế tuyệt đối thì bắt chước nhóm Lục Ly đánh cho có.
Ba đội ngũ đều thắng chắc, không lập tức đánh bại đối thủ vì đợi nhóm Quan Thiên Thu và ba đội ngũ kia liều mạng xong. Đến lúc đó bọn họ ra tay thu thập tàn cục, vậy thì ba đội ngũ này có thể dễ dàng thăng cấp.
Nhóm Lục Ly tuy đang tấn công nhưng thật ra lo quan sát chiến đội khác.
Đánh một lúc, Hồ Thạch Mãnh đột nhiên truyền âm cho mấy người Lục Ly:
“Quan Thiên Thu truyền âm cho ta, hắn nói khiến chúng ta giúp hắn một phen, chỉ cần đánh lui ba đội ngũ. Đến lúc đó chúng ta muốn công kích ai, bọn họ đều dốc hết sức phối hợp chúng ta. Bọn họ không quan tâm có thể thăng cấp hay không, chỉ muốn trút giận, các ngươi thấy sao?”
Lục Ly hơi cau mày, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khâu mắt sáng ngời, nếu Quan Thiên Thu phụ trợ bọn họ thì đội của họ trăm phần trăm có thể thăng cấp.
Tuy rằng chiến đội của Quan Thiên Thu đã có một người bị đào thải, một người bị thương nghiêm trọng, nhưng bằng vào một mình Quan Thiên Thu sánh bằng ba Ngũ Kiếp đỉnh phong bình thường.
Đây là một cơ hội cực kỳ tốt, chỉ cần giúp Quan Thiên Thu trút giận thì hắn sẽ giúp bọn họ trăm phần trăm thăng cấp, ai đều sẽ động lòng trước việc tốt như vậy.
Lục Ly không có động lòng, ngược lại ngửi được mùi che giấu, hắn tin tưởng trong này chắc chắn có rất nhiều người đều truyền âm, hợp tung liên hoành với nhau, tính kế người khác.
Quan Thiên Thu là người được ủng hộ nhiều nhất, hắn sẽ cam tâm tình nguyện làm áo cưới thay người khác sao?
“Được, ta đồng ý!""
""Ta cũng đồng ý!""
""Ta không có ý kiến.""
Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khâu cùng truyền âm biểu đạt ý kiến, Lục Ly còn chưa truyền âm nêu ý kiến gì thì Hồ Thạch Mãnh nói:
“Vậy được rồi, chúng ta lập tức đánh bại đội ngũ này, sau đó đi qua giúp nhóm Quan Thiên Thu.”
Đánh bại đội ngũ này quá đơn giản, thực lực hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cộng thêm chiến đấu lâu như vậy, Hồ Thạch Mãnh, Quân Thiên Diệp và Vương Ngưng Tuyết đã dần quen thuộc với nhau, rất ăn ý, không cần Lục Ly và Cổ Sơn Khưu ra tay, ba người đã có thể dễ dàng ngược bốn người kia.
Hồ Thạch Mãnh hiểu một loại thần thông phòng ngự rất mạnh, bên ngoài cơ thể trực tiếp ngưng tụ ra một lớp vảy màu đen, lực phòng ngự kinh người, cộng thêm có một thanh chiến kích đế binh, lực công kích tất nhiên lợi hại.