Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thân pháp của Vương Ngưng Tuyết rất quỷ dị, giống như một u hồn, ngươi hoàn toàn không biết nàng sẽ tấn công ngươi từ chỗ nào, hơn nữa nàng sẽ lập tức rút đi sau khi công kích một lần, bất kể là thành công hay không, giây tiếp theo sẽ từ một góc độ khác công kích ngươi, khiến ngươi khó lòng phòng bị.
Công kích linh hồn của Quân Thiên Diệp rất mạnh, ít nhất có thể dễ dàng quấy nhiễu hành động của đối thủ, khiến lực phản ứng của ngươi giảm đi, giao thủ với cường giả cấp bậc như Hồ Thạch Mãnh và Vương Ngưng Tuyết, phản ứng chậm một chút thì kết cục có thể tưởng tượng được...
Năm giây!
Mới qua năm giây. Lục Ly không có thả ra công kích, bốn người kia đã toàn bộ bị giải quyết, ba người bị thương nặng, còn một người trực tiếp chịu thua, hắn mà không nhận thua thì sẽ bị thương nặng. Nếu không có bất kỳ hy vọng gì, vậy thì cứ dứt khoát chịu thua, ít nhất có thể giữ lại một chút thể diện.
Đám người Hồ Thạch Mãnh vẫn nương tay, bằng không với sức chiến đấu của bọn họ, mấy người này ước chừng khí lực bò dậy cũng không có, đi ra ngoài cũng chỉ có thể bị khiêng đi.
Sau khi đánh tan mấy người này, sắc mặt của người ở gần đó thoáng chốc khẩn trương, bởi vì tổ của đám Lục Ly hiện giờ đang rảnh, chắc chắn sẽ không dừng lại, mà tiếp tục đi công kích tổ khác. Lúc này những người còn lại đều đang khai chiến, nhóm Lục Ly công kích bất cứ tổ nào thì tổ đó chắc chắn sẽ xong đời.
Đám người Hồ Thạch Mãnh ngừng lại, ba người đều nuốt xuống hai viên dược rồi nghỉ ngơi một chút.
""Bốn vị, ta cảm thấy nên thận trọng một chút, ta cảm giác có cái gì đó không đúng...""
Lục Ly suy nghĩ một chút rồi truyền âm một câu, nhưng Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp căn bản không để ý đến hắn, ánh mắt của Hồ Thạch Mãnh nhìn hướng đám Quan Thiên Thu ở bên kia, trầm giọng hét một tiếng:
- Tiến công!
Người ở lân cận tựa hồ đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra đám người Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Muốn tiêu diệt đám người Quan Thiên Thu?
Ba người Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp vọt tới, Cổ Sơn Khưu tất nhiên đi theo. Tuy Lục Ly cảm giác có gì đó không đúng, nhưng bây giờ đã biến thành cục diện này rồi, hắn có thể làm gì khác đây?
Hiện giờ một đội người có sướng cùng nhau sướng, có khổ cùng nhau chịu, nếu như bốn người này thua trận, một mình hắn cũng không còn gì để chơi, cho nên mặc dù Lục Ly cảm giác không đúng nhưng vẫn xông tới.
Đám người Quan Thiên Thu bị người ba tổ khác vây công, đã đào thải một tổ, việc tìm người cầu viện cũng dễ hiểu thôi, nhìn không ra vấn đề gì. Nhưng Lục Ly bản năng cảm giác không thích hợp, nhưng không thể nói rõ không đúng chỗ nào, đây là cảm giác bản năng từ những lần hắn bơi trên lằn ranh sống chết trong nhiều năm qua.
Ba người Hồ Thạch Mãnh tỏ rõ thái độ muốn công kích mấy người Quan Thiên Thu, người của đội ba kia thoáng chốc vui vẻ, chi viện mạnh như vậy tới đây, đám người Quan Thiên Thu còn không lập tức bị đánh bại sao?
Ầm!
Sau khi Hồ Thạch Mãnh tới gần, một chiêu đánh bay một người trong ba tổ, Vương Ngưng Tuyết cũng đánh lén một người, đánh xuyên thủng ngực của người đó, công kích linh hồn của Quân Thiên Diệp khiến một người khác tinh thần rối loạn, một chiêu đập bay ra ngoài.
Bên này vừa ra tay, trong nháy mắt bị thương nặng ba người, người của ba tổ thoáng chốc trợn to mắt, toàn bộ đều ngẩn ra. Đám người Quan Thiên Thu sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy được, toàn bộ phóng ra công kích cường đại, thoáng chốc lại bị thương nặng ba người.
Người của ba tổ có mười lăm người, trước đó chỉ còn lại mười một người, lần này bị thương nặng sáu người, chỉ còn lại có năm người. Cuộc chiến này hoàn toàn không có cách đánh tiếp, nhưng năm người còn lại không chịu thua, mà là đỏ mắt công kích hướng năm người Lục Ly, dự định thua cũng muốn kéo mấy người làm đệm lưng.
Đám người Hồ Thạch Mãnh hoàn toàn không để ý, chỉ có năm người mà thôi, bọn họ cộng thêm đám người Quan Thiên Thu tổng cộng có chín người, hơn nữa cường giả rất nhiều, mấy người này giống như châu chấu bị buộc lại, sẽ không nhảy nhót được bao lâu.
Vèo!
Nhưng vào giờ phút này, người của tổ thứ hai và tổ thứ mười ở lân cận không hẹn mà cùng vọt tới hướng bên này, lúc này bọn họ đều bỏ qua đối thủ, toàn bộ vọt tới đám người Quan Thiên Thu.
- Không đúng, lui!
Người của tổ thứ hai và tổ thứ mười tuy nhìn chằm chằm đám người Quan Thiên Thu, nhưng Lục Ly lại cảm giác được bọn họ ẩn giấu sát ý ở trong người, mà sát ý này hướng tới bọn họ.
Vèo!
Hắn ngay lập tức ra hiệu rút lui, cùng lúc đó truyền âm cho bốn người:
""Mau lui lại, chúng ta bị Quan Thiên Thu tính kế, bọn họ muốn liên thủ tổ khác đối phó chúng ta.""
""Hả?""
Hồ Thạch Mãnh ngẩn ra, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khưu cũng phản ứng rất nhanh, ngay phút đầu tiên lui về phía sau. Bất kể như thế nào thì người của hai đội vọt tới rất dễ xảy ra vấn đề, trước sau rút lui vẫn tốt hơn.
Hồ Thạch Mãnh muốn lui về phía sau nhưng đã muộn, năm luồng công kích cường đại đánh vào người hắn, vảy giáp màu đen bên ngoài cơ thể hắn nổ từng lớp, thân thể bị nổ máu thịt be bét, một chân trực tiếp bị chém đứt, trong nháy mắt bị thương nặng.
- Quan Thiên Thu!
Nếu như hiện giờ Hồ Thạch Mãnh còn chưa hiểu rõ thì chính là kẻ ngu, hắn giận dữ gào thét nói:
- Chúng ta tới giúp ngươi, nhưng ngươi lại đâm đao sau lưng chúng ta?
- Hết cách rồi, Hồ huynh!
Quan Thiên Thu hơi bất đắc dĩ nói:
- Chỉ có ba tổ có thể thăng cấp, ngoại trừ tổ của chúng ta, tổ của các ngươi có thực lực mạnh nhất, không đánh bại các ngươi thì tổ chúng ta không có bất kỳ hy vọng nào. Ta chắc chắn phải gia nhập Thiên Đế Tông, thế nên xin lỗi, Hồ huynh nhận thua đi, lần sau ta nhất định sẽ tới cửa bồi tội.
- Bồi mả cha nhà ngươi!
Tuy Hồ Thạch Mãnh bị thương nặng, nhưng hắn vẫn gào thét bay lên trời, đế binh trong tay chiếu ra ánh sáng vạn trượng, rõ ràng muốn thả ra sát chiêu, dự định liều mạng cũng muốn lôi kéo Quan Thiên Thu cùng bị loại.
Vèo vèo!