Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quan Thiên Thu và cường giả linh hồn kia đều đang chữa thương, nếu kéo dài thời gian, cho hai người kia khôi phục nguyên khí, đến lúc đó sẽ có rắc rối to.
Ầm!
Sau ba nén nhang, người thứ năm lên cấp, hơn nữa, một cường giả khác cũng bị thương nặng, tương đương với thiếu đi hai cường giả, cơ hội lần này cực kỳ tốt.
Vèo!
Lục Ly chờ sau khi người kia rời đi thì cơ thể như kiếm bén vọt lên, trầm giọng quát:
- Chư vị, mời.
Rất nhiều người lúc đầu định xông tới, thấy Lục Ly trước tiên xông lên, bước chân đám người chợt khựng lại. Trước đó, rất nhiều người khinh thường Tứ Kiếp đỉnh phong này, nhưng bây giờ đã xem hắn là một trong những đối thủ mạnh mẽ nhất.
Có người suy nghĩ một chút rồi bay vọt lên, người này là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là một trong hai mươi hai người, trước đó hắn không có đối mặt với Lục Ly nên hơi không phục.
Lục Ly trước tiên thả ra Bác Long thuật và Thiên Giáp thuật, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, tay còn lại cầm Hào Giác. Hắn rót Thần Lực vào trường kiếm, thanh kiếm kia thoáng chốc tỏa sáng vạn trượng, thần uy hùng hậu, hơi thở kinh người.
Đây không phải là thanh kiếm bình thường, mà là đế binh do Quan Thiên Thu đưa cho hắn. Đế binh này vừa ra, người đối diện sắc mặt trở nên khó xem, không phải ai cũng có đế binh, đế binh có thể khiến cho sức chiến đấu của võ giả tăng lên rất nhiều. Hắn không có đế binh, trận khai chiến này vừa bắt đầu, hắn đã hơi bị thiệt thòi.
Lục Ly cuồng bạo vọt tới, bỗng vung đế binh trong tay về phía trước, một luồng thất luyện màu hoàng kim bay ra, ánh sáng ngập trời, khoảnh khắc đó, tất cả những ai nhìn vào đây đều cảm thấy mắt mù.
Ù ù!
Gần như cùng lúc đó, Lục Ly thổi lên Hào Giác, từng luồng linh hồn cường đại bắt đầu công kích người này.
""Quả nhiên có chút thủ đoạn.""
Người nọ rất nhanh lui về phía sau, nhưng khi hắn định chuẩn bị phản kích thì bầu trời đột nhiên lóe lên một thần quang bảy màu, một lực hút mạnh mẽ truyền đến, sắc mặt người này nhanh chóng thay đổi.
Hiện giờ, linh hồn của hắn đang gặp phải công kích, hắn có chút luống cuống tay chân, không biết làm sao, giờ phút này, Thất Thải Lưu Ly Tháp lại công kích, sao hắn có thể chịu nổi được chứ?
Oong!
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, đã bị thu vào, vừa mới xông lên đã bị trấn áp.
- Cái này...
Bốn phía một mảnh xôn xao, Lục Ly cường đại như vậy, vừa đụng độ đã trấn áp một cường giả, lẽ nào danh ngạch thứ sáu sẽ bị Lục Ly chiếm lấy?
Năm người thăng cấp, còn có mấy cường giả Quan Thiên Thu bị thương nặng, cộng thêm bốn lôi đài khác cũng có bốn cường giả, cho nên cường giả phía dưới cũng không nhiều. Lục Ly vừa mới lên võ đài, bên kia lập tức có người muốn thắng liên tục năm trận, cho nên đối phương càng thêm gấp gáp, điều này tạo cơ hội cho Lục Ly.
Lục Ly vừa vào sân đã ra oai phủ đầu, các loại thủ đoạn đều xuất hiện, tất nhiên là vì uy hiếp mấy cường giả ở phía dưới, khiến cho bọn họ không muốn chủ động khiêu khích chính mình.
Vừa rồi có người đã bị trấn áp, bị nhốt ở bên trong Thất Thải Lưu Ly Tháp, Lục Ly không thả ra, người này cứ thế bị nhốt ở trong đó. Nếu như Lục Ly đợi đại điển chiêu sinh kết thúc rồi thả họ ra thì sao? Điều này tương đương với hoàn toàn mất đi cơ hội, ngay cả tư cách làm đệ tử ký danh cũng không có.
Thủ đoạn này của Lục Ly rất độc, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không ai dám lên đài, bị đả thương có thể chịu thua, chữa thương giây lát còn có thể tiếp tục lên đài, nhưng bị thu vào trong Thất Thải Lưu Ly Tháp thì có thể không còn cơ hội nữa.
Lục Ly thấy không ai đi lên thì có chút nóng nảy, hắn muốn thắng liên tục năm trận, không có ai đi lên thì làm sao thắng? Ánh mắt của hắn nhìn về phía mấy võ giả gần đó nhất, dùng phép khích tướng, vươn ra ngón tay cái rồi chậm rãi chĩa xuống mặt đất, ý tứ là bọn họ quá tệ.
Một người không nhịn được bay vọt lên, lần này Lục Ly không có vận dụng toàn bộ thủ đoạn, chỉ dùng thanh đế binh kia công kích. Lục Ly không biết dùng đế binh này, mỗi lần cũng chỉ có thể thả ra một dải lụa, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, khiến cho người ta không mở mắt được.
Sức chiến đấu của người lao lên võ đài kia không quá mạnh, Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm rồi phóng ra công kích linh hồn, dễ dàng đánh bị thương người này. Nhưng Lục Ly không có đánh người này trọng thương, mà là sau khi đánh bị thương xong thì lập tức lùi lại.
Người nọ biết rõ Lục Ly nhường nên không cố chấp, vừa chắp tay chịu thua thì bị truyền tống ra ngoài.
Thắng liên tiếp hai lần!
Trong lòng Lục Ly hơi kích động, lúc này ở dưới không có võ giả quá mạnh, hắn rất có hy vọng thắng năm trận liên tiếp, đến lúc đó có thể trở thành đệ tử của Thiên Đế Tông, có hy vọng nghĩ cách cứu ra Lục Linh và Tượng Linh Lung.
Vèo!
Lại có một người vọt tới, người này là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, sức chiến đấu không tệ, nhưng Lục Ly không nhìn thấy hắn phóng ra sát chiêu chân chính.
Lục Ly không dám khinh thường, hắn cầm trường kiếm không ngừng chém ra, trong hào quang liên miên không dứt tỏa ra ánh sáng chói mắt, cùng lúc đó, Lục Ly lấy ra Hào Giác, thổi lên.
Ù ù!
Trên mặt người kia lộ ra vẻ thống khổ, ôm đầu lăn lộn, khuôn mặt Lục Ly lập tức hiện lên nét vui mừng, một bên tiếp tục thổi, một bên thân thể như u hồn lao tới, nỗ lực đánh trọng thương người này, khiến cho hắn chủ động chịu thua.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chốc lát đã tới gần người này, hắn vung đế binh hung hăng đâm tới ngực người này. Đế binh phi thường sắc bén, chiến giáp bình thường chắc chắn không thể đỡ nổi, chỉ cần đâm thêm một kiếm thì người này nhất định sẽ bị thương nặng.
""Không đúng!""
Vào giờ phút này, Lục Ly phát hiện người đó đột nhiên mở mắt ra, không có chút gì là thống khổ, ngược lại ánh mắt tràn đầy đùa cợt. Trong lòng Lục Ly trầm xuống, hắn đã bị lừa.
Kẻ địch dụ hắn qua, khẳng định không phải để hắn qua đây nói chuyện trời đất, cho nên Lục Ly định rút đi. Nhưng hắn phát hiện trong lòng đất lúc này đột nhiên sáng lên, tiếp đó chỗ mặt đất hắn đứng biến thành đầm bùn, phía dưới còn truyền tới một lực hút mạnh mẽ, hút thân thể hắn xuống dưới.