Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ mặt Lộ lão đắng nghét, nhẫn trong tay lóe lên, mười cái bình bay đến Nhuế Đế, hắn nói thầm:
- Không có đạo lý, tiểu tử này sao dễ dàng nhìn thấu như vậy?
Ha ha ha!
Nhuế Đế không chút khách khí thu hồi mười bình Vạn Hoa Nhưỡng, nhếch miệng cười nói:
- Lô Lão, ngươi thua không oan, tiểu tử này ở đại điển chiêu sinh, kim châu Hằng Đế luyện chế còn có thể dễ dàng nhìn thấu. Hắn hẳn có năng lực kỳ lạ, lực cảm giác nhạy cảm hơn người bình thường mấy trăm lần.
- Khó trách!
Đại Đế bốn phía bừng tỉnh đại ngộ, bản lĩnh về thần văn của Hằng Đế bọn họ đều biết. Nếu kim châu Hằng Đế luyện chế còn bị nhìn thấu, có thể nhìn thấu ảo cảnh Lô lão bố trí cũng dễ dàng lý giải.
Lô Sâm rõ ràng không phục, hắn lạnh lùng nói:
- Đợi lát nữa thật sự có công kích linh hồn, ta lại bố trí nữa, thật thật giả giả, lão phu cũng muốn xem thử hắn thật nhìn thấu không? Đợi lát nữa, lão phu thế nào cũng phải chơi chết hắn...
Lục Ly có thể nhìn thấu ảo cảnh, không chỉ dựa vào Đại Đạo Chi Ngân, quan trọng nhất là dựa vào trực giác của hắn.
Những Phi Hồn Thú này tuy các phương diện đều rất thật, thú uy, hung lệ, khí tức đều giống như đúc. Thậm chí trong linh hồn hắn còn có cảm giác nguy cơ trí mạng, nhưng Lục Ly cảm giác đây đều là giả.
Có lẽ do bản lĩnh về thần văn của Lục Ly không tồi, thường xuyên bố trí ảo cảnh, cho nên hắn trời sinh có cảm giác với những loại này. Mặt khác là do tư duy không thông, hắn nhìn qua bản đồ, nơi này cũng không có quá nhiều Phi Hồn Thú, một lúc liền xuất hiện mấy ngàn con Phi Hồn Thú, đây không thể không khiến hắn hoài nghi.
Phía trước hắn cảm giác có gì không thích hợp, giống như có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm rình mò hắn, lập tức phát sinh tình huống này. Hắn theo bản năng cảm thấy không thích hợp.
Cân nhắc đủ mặt, hắn trăm phần trăm xác định đây là hư ảnh. Còn có nếu là thật, bằng vào hắn là không chống lại được. Linh hồn hắn khẳng định nổ tung, một khi như vậy, hắn còn tránh né hay sợ hãi cái gì?
Lục Ly tiếp tục bay về trước, một đường gặp không ít Phi Hoàng Thú, còn là chân thật, Lục Ly dễ dàng đánh chết một mảnh Phi Hoàng Thú, góp nhặt từng thi thể Phi Hoàng Thú.
Một đường về phía tây!
Lục Ly không thay đổi phương hướng, một đường bay thẳng đến phía tây với tốc độ nhanh nhất, mục tiêu của hắn là chỗ ngân hà phía tây. Bên kia có rất nhiều Phi Hồn Thú, Lục Ly chuẩn bị diệt trừ một vài Phi Hồn Thú, như vậy mới có thể đạt được càng nhiều tích điểm.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trên đường cũng không xuất hiện cản trở gì, một đường đánh chết hơn năm nghìn con Phi Hồn Thú, được hơn ba ngàn tích điểm. Chút tích điểm ấy không đủ xem, Mê Loan Hư Không này nhiều Phi Hoàng Thú như vậy, mọi người còn tùy tiện có thể đánh chết mấy ngàn con.
Bay hơn hai mươi ngày, hắn rốt cục đến phía tây ngân hà, ngân hà này là một nơi tụ tập Phi Hồn Thú. Lục Ly cũng không đến gần, mà bay quanh ngân hà, tra xét tình huống bên trong.
- Hả? Có người!
Rất nhanh hắn phát hiện bên kia có mấy điểm đen, có bốn võ giả, đều là đệ tử chính thức. Thật rõ ràng mấy người này tới giết Phi Hồn Thú để lấy tích điểm. Lục Ly hơi đau đầu. Bốn đệ tử chính thức có hai lĩnh chủ, còn có hai Ngũ Kiếp đỉnh phong. Tuy hắn không sợ bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử chính thức, hắn chỉ là đệ tử ký danh.
Mấy người này trước chiếm lấy một khung xe, hắn đi qua là như tranh giành địa bàn với bọn họ. Đến lúc đó nếu bùng nổ xung đột, hắn cũng sẽ đuối lý. Võ Đế dặn dò không thể gây loạn, tranh cãi với đệ tử tông môn, không thể huynh đệ tương tàn, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Rút đi nơi khác sao?
Trầm ngâm một lát, Lục Ly bay đi về phía ngân hà, còn không đến gần, bốn thần niệm quét qua, sau khi phát hiện là Lục Ly, một võ giả thanh niên áo trắng trầm quát:
- Tiểu huynh đệ, mau tránh ra, nơi này rất nguy hiểm, không phải nơi ngươi có thể đến.
Đối phương xem như khách khí, Lục Ly tự nhiên không gây sự, hắn chắp tay nói:
- Chư vị sư huynh, ta muốn ở bên cạnh quan sát học tập, tuyệt đối không quấy rầy các ngươi diệt trừ dị thú.
- Cút!
Một thanh niên hắc bào âm lãnh quét lớn, nói:
- Nơi này không phải nơi ngươi có thể ở lại, cút ngay!
Lục Ly nhướng mày, nhưng vẫn không nổi giận, hắn nói:
- Chư vị sư huynh, ngân hà này lớn như vậy, Phi Hồn Thú nhiều như vậy, các ngươi cũng không diệt trừ hết. Ta chỉ săn giết mấy con bên cạnh, không ảnh hưởng các ngươi.
Lục Ly vẫn không đi, cứ tiếp tục lề mề ở đây, nhất thời khiến thanh niên âm lãnh này giận dữ, tức giận thở hồng hộc nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi có đi hay không? Không đi, tin ta đánh ngươi hay không?
- Không tin!
Lục Ly kiêu ngạo chắp tay nói:
- Vị sư huynh này, Cốc trưởng lão đã nói không thể huynh đệ tương tàn. Ta không tin các ngươi dám động thủ với sư huynh đệ đồng môn.
- Ngươi là đồng môn cái rắm!
Thanh niên âm lãnh cười nhạo báng:
- Một đệ tử ký danh như ngươi, còn là Ngũ Kiếp sơ kỳ, sau tông môn khảo hạch lần này, ngươi sẽ bị trụt xuất khỏi Thiên Đế Tông, ngươi có tư cách gì làm đồng môn của chúng ta?
Lục Ly không muốn nhiều lời, hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Như vậy đi, vị sư huynh này, ta chịu một lần công kích của ngươi, nếu ngươi có thể đánh ta bị thương, ta sẽ bỏ đi. Nếu không tổn thương được ta, thì không được can thiệp ta, thế nào?
Ha ha ha!
Thanh niên âm lãnh cười ha hả, ba người còn lại cũng nở nụ cười, Ngũ Kiếp sơ kỳ này sợ là điên rồi sao? Thanh niên âm lãnh là Lục Kiếp, tuy chỉ là Lục Kiếp sơ kỳ, nhưng vẫn là Lục Kiếp chân thật.
- Được, ta thành toàn ngươi!
Thân mình thanh niên như chim diều bay vút lên, trong nháy mắt đi đến trước người Lục Ly, hắn nâng một bàn tay lên, phía trên tỏa ra ánh sáng bảy màu, hung hăng đánh lên ngực Lục Ly.
Bịch!
Lục Ly đã lặng lẽ phóng ra Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật. Hắn chống chịu một chưởng này, ngực hắn cảm giác bị một tòa núi lớn va chạm, thân mình bị đập lui.