Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3665 - Chương 3652: Ngu Ngốc

Bất Diệt Long Đế Chương 3652: Ngu ngốc

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lô Sâm rất giảo hoạt, đổi lại là ai cũng sẽ bị dọa. Dù sao với Phi Hồn Thú Vương, chiến lực của Lục Ly là tuyệt đối không thể dùng lực. Nhuế Đế liếc nhìn hai ngời khác, bất đắc dĩ thở dài, lần này lỗ lớn rồi, bị Lô sâm thắng mấy chục bình Vạn Hoa Nhưỡng không công.

Hả?

Ngay bên cạnh khu vực ngân hà, Lục Ly đột nhiên ngừng lại. Hắn đột nhiên xoay người nhìn phía sau, đồng thời thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, trên mặt lộ vẻ kinh nghi.

Vừa rồi hắn chạy trốn theo bản năng, giờ đây mới tỉnh ngộ lại, hắn vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng!

Ánh mắt hắn xuyên thấu qua bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu, tập trung vào con Phi Hồn Thú Vương bay đến, đột nhiên nở nụ cười.

Cảnh tượng này bị bốn người Đinh An Chi nhìn thấy, bốn người cảm giác như nhìn thấy kẻ ngốc. Phía sau là đại quân Phi Hồn Thú, còn có một con Phi Hồn Thú Vương. Lục Ly đang chạy, đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ tươi cười, đây không phải kẻ ngốc thì là cái gì?

- Chạy mau đi, còn đứng ngốc ở đó làm gì?

Đinh An Chi bay vụt đến, ngữ khí nghiêm khắc khiển trách, đệ tử ký danh này không linh hoạt gì hết, đây là lúc ngẩn người sao? Bọn họ hận không thể nhanh hơn một chút, nếu không sẽ trở thành món ăn trong bụng Phi Hồn Thú.

- Không cần chạy!

Lục Ly lại vươn ngón tay, chỉ vào con Phi Hồn Thú Vương thật lớn, nói:

- Đây là giả, là ảo tưởng, phía sau chỉ có bốn con Phi Hồn Thú chân chính!

- Cái gì giả cái gì thật? Ngu ngốc, mau chạy đi.

Ngột Thứu đã vọt đến chỗ Lục Ly, hắn gào thét, cũng không quản Lục Ly, hóa thành bạch quang bay đi. Đinh An Chi muốn kéo Lục Ly theo cùng, nhưng Lục Ly giờ đây lại phóng ra Vô Vọng Thần Phù, còn lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, muốn công kích. Hắn cũng lười kéo theo nữa, hóa thành bạch quang, bỏ chạy ra xa với mọi người.

Rầm rầm rầm!

Vô Vọng Thần Phù của Lục Ly bay đi, không để tâm con Phi Hồn Thú Vương khủng bố kia, chỉ công kích bốn con Phi Hồn Thú hai bên trái phải. Đồng thời, nhuyễn kiếm của hắn phóng ra công kích linh hồn, trong mắt sáng lên kim quang, cũng phóng ra Phong Hồn Thuật.

Rầm rầm rầm!

Có hai Phi Hồn Thú bị nổ bay, Phi Hồn Thú còn lại gào đến, vọt đến bên người Lục Ly, xuyên qua người Lục Ly, tiếp tục đuổi theo đám người Đinh An Chi. Giống như chúng nó đều không nhìn thấy Lục Ly, muốn đuổi giết mấy người Đinh An Chi.

- Chuyện này...

Sau khi thần niệm của mấy người Đinh An Chi vẫn còn quan sát, thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt bốn người đều lộ vẻ khiếp sợ, có hơi nghĩ không thông, vì sao Lục Ly không chết?

- Ảo giác sao?

Ngột Thứu trừng mắt, nổi giận khó nhịn, một võ giả Lục Kiếp như hắn lại không phát hiện, ngược lại bị một Ngũ Kiếp sơ kỳ nhìn thấu, đây cũng quá dọa người.

Bên kia Lục Ly và bốn con Phi Hồn Thú khai chiến, một người đấu với bốn con Phi Hồn Thú, có hơi lao lực, Đinh An Chi cắn răng vọt lại. Quả nhiên, đám Phi Hồn Thú kia đều là hư ảo, đều xuyên qua người hắn.

Rầm rầm rầm!

Đinh An Chi cảm giác thật mất mặt, bay trở về chỗ Lục Ly, trút giận lên bốn con Phi Hồn Thú, rất nhanh phối hợp với Lục Ly, chém giết với nhau.

Ngột Thứu mang theo ba người lại đây, về phần đám Phi Hồn Thú kia đã sớm tiêu thất, bốn phía khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của bốn người Đinh An Chi.

- Ngươi tên là gì?

Đinh An Chi rất nhanh ổn định lại cảm xúc, có hơi xấu hổ chắp tay nói:

- Tại hạ Đinh An Chi, hơn năm trăm năm trước gia nhập tông môn, đây là Ngột Thứu, đây là Trương Dương, đây là Lật Mộc, chúng ta đều cùng lúc gia nhập tông môn.

- Chào Đinh sư huynh!

Lục Ly chắp tay nói:

- Tạ hạ Lục Ly, ba năm trước trở thành đệ tử ký danh, lần này là khảo hạch. Nếu thất bại, về sau có lẽ không thể gọi sư huynh.

- Đừng bỏ cuộc, chỉ cần cố gắng, vẫn sẽ có cơ hội. Tuệ nhãn các trưởng bối tông môn rất nhận thức anh hùng, chỉ cần là vàng, bọn họ sẽ không bỏ rơi ngươi.

Đinh An Chi vỗ bả vai Lục Ly, sau đó hỏi bốn người vấn đề muốn hỏi:

- Lục Ly, ngươi làm sao phát hiện đây là ảo giác? Chúng ta đều cảm giác thật chân thật, hoàn toàn không có chỗ nào là giả!

- Phi Hồn Thú Vương!

Lục Ly cười nhạt nói:

- Bốn vị sư huynh thật khẩn trương, thực lực của Phi Hồn Thú Vương mạnh như vậy, nếu là thật, làm sao đuổi giết các ngươi lâu như vậy mà vẫn không đuổi kịp?

À...

Bốn người liếc nhau, đều cười khổ, không nói gì, bọn họ vừa rồi hoàn toàn bị dọa, căn bản không chú ý những tiểu tiết này. Đích xác như lời Lục Ly nói, nếu thật sự là Phi Hồn Thú Vương, bốn người bọn họ làm sao chạy trốn? Ít nhất Trương Dương và Lật Mộc đã sớm chết rồi.

Ai nha!

Trong tòa thành Thiên Đế Thành, Lô lão vỗ ót nói:

- Lão phu sơ sót, sơ sót rồi! Lão phu lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, Vạn Hoa Nhưỡng của lão phu...

- Ha ha ha ha!

Nhuế Đế và hai Đại Đế còn lại cười ha hả, ba người vốn nghĩ sẽ thua rồi, dù sao Lục ly cách ngân hà quá gần, tùy tiện bị dọa chạy thì tính ba người đều thua.

Lại không ngờ khi Lục Ly sắp chạy ra ngoài, đột nhiên tỉnh ngộ. Điều này khiến ba người cảm thấy như vịt nấu chín sắp bay đi, lại bay trở về...

Nhuế Đế vốn rất thích Lục Ly, giờ đây ánh mắt nhìn Lục Ly càng thêm nhu hòa. Hai người còn lại bởi vì Lục Ly thắng mười bình Vạn Hoa Nhưỡng, nhìn Lục Ly cũng trở nên thuận mắt hơn.

Đương nhiên, ánh mắt hai người khác Lô lão nhìn Lục Ly đều rất khó chịu. Nhất là Lô lão, hận nghiến răng nghiến lợi. Hắn cắn răng lấy ra mấy chục bình Vạn Hoa Nhưỡng đưa cho bọn Nhuế Đế. Hắn thở hồng hộc, nói:

- Không được, lão phu còn muốn cược lần nữa! Nhuế Đế, ngươi dám cược nữa không?

Nhuế Đế khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói:

- Dù sao ta thắng sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng, Lô lão muốn cược thì ta sẽ phụng bồi, liền cược sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng. Đánh cược gì? Vẫn cược tiểu tử này có nhìn thấu được hư ảo hay không sao?

- Không cược cái này nữa!

Lô lão lắc đầu nói:

- Chúng ta năm lần bảy lượt bố trí, hơn nữa tiểu tử này đích xác có chút năng lực, dị thú hư ảo không dọa được hắn. Chờ cơ hội đi, thời gian còn sớm, nhìn xem có cơ hội thích hợp, chúng ta lại cược lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment