Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn dễ dàng sao? Vì che giấu thân phận và thực lực, bị người ta đánh thảm như vậy…
Tuyên Vĩ rất nhanh được dẫn xuống, một trưởng lão tự mình giúp đỡ hắn, giúp hắn rửa sạch hồn lực trong linh hồn, tránh linh hồn xuất hiện vấn đề. Đừng vì tham gia một lần Hoa Dương Luận Đạo, Tuyên Vĩ lại biến thành kẻ ngốc, đến lúc đó làm sao ăn nói với Tuyên gia?
Mặt ngoài thương thế của Lục Ly cũng rất nặng, một trưởng lão đi tới hỏi hắn có cần chữa thương không? Lục Ly kỳ thật không quá nhiều vấn đề, nhưng phát hiện nhiều người chú ý hắn như vậy, gật đầu đi theo hai nữ tử.
Luận võ bên ngoài đã xong bốn trận. Hoa Thiên Đao thắng một trận, Văn Tường cũng thắng, cộng thêm Lục Ly, một Lục Kiếp trung kỳ. Hiện tại mười hạng đầu đã xuất hiện tứ cường.
Đông Dã Ưng đánh một trận thật vất vả, hai đối thủ của hắn liên hợp, hơn nữa một người còn có Đế Binh, áp chế hắn rất khó chịu. Tuy hắn tự tin có thể chiến thắng, nhưng đối diện hai người liều mạng, hắn muốn thắng cũng không dễ dàng.
Còn có hai người khác được chú ý, tỷ lệ thắng cũng rất lớn, dù sao cũng là đệ tử tông phái siêu cấp, một thân bảo bối, chiến lực bưu hãn, một đối hai cũng không nằm ở thế hạ phong.
- Linh tỷ!
Tuy mặt ngoài Tượng Linh Lung đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nội tâm nàng phi thường kích động, nàng truyền âm nói:
- Tỷ nói Lục Ly có thể được hạng mấy? Có thế tiến vào năm hạng đầu không?
- Không thành vấn đề!
Lục Linh phi thường khẳng định, truyền âm nói:
- Lúc trước hắn đã có thể đánh chết Lục Kiếp trung kỳ, cũng vẫn không biến thân thành long nhân, rõ ràng đang che giấu thực lực. Chờ thực lực chân chính của hắn bại lộ, đạt được năm hạng đầu khẳng định không thành vấn đề, chỉ xem có thể được hạng nhất hay không!
Mười hạng đầu hình thành sau hai giờ, năm người mạnh nhất toàn bộ thăng cấp, nhưng Đông Dã Ưng thật thảm, bị thương rất nặng, lúc đi ra, trực tiếp hôn mê. Hai đối thủ của hắn cũng thật thảm, bị hắn đánh trọng thương.
Bốn người khác thăng cấp là Lục Kiếp, chỉ có Lục Ly là Ngũ Kiếp, có vẻ rất không tự nhiên. Lần này, Nữ Thánh Tông quyết định nghỉ ngơi một tháng, để thương thế hoàn toàn khôi phục, mới cử hành trận chung kết cuối cùng.
Lần này không chỉ người thắng lợi mới có tư cách ở Hoa Dương Phong, ba mươi người lần trước ở đây thì tiếp tục ở đây. Có thể tiến vào ba mươi hạng đầu đã đại biểu cho thực lực và thế lực cường đại, Nữ Thánh Tông đều muốn lôi kéo.
Nhưng thái độ của Nữ Thánh Tông đối với mười hạng đầu thì tốt hơn vài phần. Mỗi người đều được tặng dược chữa thương tốt nhất, linh quả tốt nhất, hơn nữa còn phái hai nữ đệ tử hầu hạ.
Hai nữ đệ tử này cũng không phải thị nữ bình thường mà là nữ đệ tử thật. Hai nữ đệ tử này đến hầu hạ, ý ứ thật rõ ràng, hai người này bọn họ có thể tùy tiện chơi đùa, còn không cần phụ trách. Nữ Thánh Tông thiếu cái gì thì thiếu, chính là không thiếu mỹ nữ…
Có thể tiến vào mười hạng đầu, đều là cường giả, hơn nữa đều có chút thanh danh ở Vô Tận Vực sâu, bọn họ thật ra sẽ không xằng bậy, những nữ đệ tử bình thường này, bọn họ cũng chướng mắt.
Lục Ly đang dưỡng thương, trực tiếp tiến vào phòng, mở ra thần văn, cho nên bên ngoài có nữ đệ tử cũng không biết. Hắn biết một tháng sau sẽ là chung kết, chuẩn bị một tháng này cũng không xuất môn, tránh cho có người lại mở tiệc chiêu đãi, hắn cự tuyệt cũng không tốt, không cự tuyệt cũng không tốt.
Thương thế hắn khôi phục rất nhanh, chỉ mấy ngày là tốt rồi, hắn tiếp tục tu luyện nguyên lực. Nguyên lực hiện tại đã rất nhiều, đủ hắn chống đỡ một thời gian.
Công tử còn lại bắt đầu không ngừng nhận lời mời chiêu đãi, cả Hoa Dương Phong náo nhiệt phi phàm, ngay cả Lục Linh và Tượng Linh Lung không chịu nổi áp lực, phải ra ngoài xã giao. Hai người kỳ thật muốn gặp Lục Ly, đáng tiếc Lục Ly vẫn luôn bế quan, một lần yến hội cũng không tham gia.
Sau khi Lục Linh và Tượng Linh Lung đi ra, ngoài Lục Ly, Đông Dã Ưng, tất cả công tử đều chen chúc đến. Hai người này khó có dịp ra ngoài. Hai người này được rất nhiều người ái mộ, hai người này càng cao lãnh, càng được yêu thích.
Thương thế Đông Dã Ưng quá nặng, ước chừng chữa thương mười sáu ngày mới có thể xuất quan. Sau khi biết Lục Linh và Tượng Linh Lung tham gia hai lần yến hội, hắn hối hận không thôi. Sớm biết đã không chờ thương thế khỏi hẳn, đây là cơ hội tốt tiếp xúc với hai người.
Thời gian lại trôi qua mười chín ngày, Đông Dã Ưng chợt thu được một tin tức. Nội tâm hắn hơi ngờ vực, nhưng vẫn để người của Nữ Thánh Tông dẫn hắn đi vào trong Nữ Thánh Tông.
Trong tòa thành, hắn gặp Dương Cương, người này cùng hắn gia nhập Phù Diêu Tông, nhưng trầm mê trong hưởng lạc, không có chí tiến thủ, cũng bị cường giả tông phái xem nhẹ.
Tuy rất nhiều người đều khinh thường hắn, nhưng Đông Dã Ưng đối xử với hắn không tồi, bởi vì đây là người duy nhất ở đây hắn có tiếng nói chung, hai người đến từ một nơi, cùng là người lưu lạc thiên nhai.
- Sao vậy?
Đông Dã Ưng tiến vào, không kiên nhẫn nói, hắn đang ở trong Hoa Dương Phong, muốn tìm cơ hội tiếp cận Lục Linh và Tượng Linh Lung, Dương Cương này không có việc gì lại cản chân hắn?
- Ưng ca!
Dương Cương mỉm cười tủm tỉm, như một con thú cưng, ân cần bưng trà rót nước cho Đông Dã Ưng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ta phát hiện một việc, nhưng ta không có chứng cứ, cho dù thế nào ta cũng cảm thấy không thích hợp, cho nên muốn thông báo với ngươi một tiếng.
- Việc gì thần thần bí bí?
Đông Dã Ưng có hơi choáng váng, bất mãn nói:
- Có việc nói thẳng, không cần vòng vèo!
- Được, được!
Dương Cương vội vàng nói:
- Ta hoài nghi Phong Vô Định kia… là Lục Ly giả trang, thân thể hắn rất cường đại, hắn còn hiểu công kích linh hồn, hành vi động tác cũng rất giống. Ta vẫn luôn theo dõi hắn trên khán đài, càng nhìn càng giống. Một người có thể ngụy trang bên ngoài, nhưng hành vi thói quen là không thể đổi. Tuy ta không quen thuộc Lục Ly, nhưng ta cảm thấy giống lắm.
- Cái quái gì?
Đông Dã Ưng nhướng mày, trong đôi mắt lộ vẻ tàn khốc, nói:
- Ngươi xác định không lầm? Phong Vô Định không phải người vô danh vô họ, Phong lão ma cũng là người có danh, làm sao có người thế thân?