Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thời khắc này, Lạp đại nhân và Nhuế Đế đều hiểu. Lục Ly không thuộc về nơi đây, so với trói buộc hắn, không bằng thả hắn rời đi. Thiên Đế Tông vốn có ân cho hắn, cộng thêm ân tình thiếu nợ Hồ gia, Lục Ly lại là người trọng tình nghĩa, một khi Vô Tẫn Thần Khư gặp nạn, Lục Ly chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản.
- Lục Ly, chúc ngươi một đường bình an!
Nhuế Đế nhấp hé miệng khẽ thở dài, thì thào nói:
- Ngươi ta sư đồ một trận, không cầu ngươi còn nhớ tới sư phó này. Chỉ cầu ngày sau Thiên Đế Tông gặp nạn, ngươi có thể đưa tay cứu giúp.
...
Mười tám ngày!
Lục Ly mang theo Tượng Linh Lung và Lục Linh phi hành mười tám ngày, rốt cuộc tìm được thông đạo đi ra. Trên đường hắn nói cho hai người toàn bộ sự tình, Lục Linh lại đề ra rất nhiều nghi vấn, những nghi vấn này Lục Ly đều không thể giải đáp.
Không nghi ngờ, thiên tư Lục Ly đúng là vô cùng nghịch thiên, bất kể là ở Tam trọng thiên hay Vô Tẫn Thần Khư, hắn đều là tuyệt đỉnh thiên tài.
Một thế lực cường đại dựa vào cái gì để duy trì hưng thịnh? Chính là dựa vào một đời tiếp một đời đệ tử ưu tú.
Cường giả rồi sẽ già đi, rồi cũng sẽ chết, không có trữ bị nhân tài, tông môn sớm muộn sẽ suy bại tiêu vong. Bất luận gia tộc hay thế lực nào cũng đều xem trọng nhân tài trữ bị, với loại người như Lục Ly, dù là thế lực nào cũng đều sẽ vô cùng hoan nghênh và coi trọng.
Chuyện Lục Ly bị nhốt vào Địa Ngục Giới vốn đã rất không hợp logic, càng không cần nhắc tới Lục Ly thiếu chút chết ở trong đó. Dù bị giam, nhất định cũng sẽ có cường giả âm thầm bảo hộ, chí ít phải đảm bảo Lục Ly sẽ không chết đi.
Thời điểm Lục Ly tiến vào nơi này, trạng thái lúc đó vô cùng hỏng bét, khoan nói chết đi, nhiều khả năng cũng sẽ phát điên. Dưới tình huống đó, nếu có cường giả bảo hộ, há có thể không ra tay cứu viện?
Ngoài ra còn phải kể đến Hộc Tổ!
Bao năm qua không phải là không có người bị giam vào Địa Ngục Giới, vì sao thẳng đến khi Lục Ly tiến vào, Hộc Tổ mới thỉnh cầu hỗ trợ? Cộng thêm Hộc Tổ vừa khéo từng đi qua Tam trọng thiên, lại còn biết thông đạo nối thẳng từ Địa Ngục Giới đến Thiên Đế hoàng triều ?
Đã biết, vì sao Hộc Tổ không tự mình đi ra? Tàn hồn cường đại như thế, không nói tự mình bay ra, chí ít khống chế một con hung thú đi ra cũng là điều hết sức đơn giản.
Còn có một lỗ thủng cực lớn nữa!
Làm sao Hộc Tổ biết được thông đạo đi ra? Vì sao biết bên kia thông đạo chính là Khương Hồ Lĩnh? Điều này chứng tỏ hắn từng ra ngoài. Nếu đã từng ra ngoài, vì sao không đích thân đi kiếm Nguyên gia?
Còn nữa...
Tàn hồn hắn có thể nhẹ nhàng tiến vào trong thân thể Lục Ly, để Lục Ly mang hắn đi Nguyên gia chẳng phải càng tốt? Cần gì phải để Lục Ly mang tộc trưởng Nguyên gia vào đây?
Quá nhiều nghi điểm, trước đó Lục Ly không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy dù xảy ra chuyện, cùng lắm thì nhốt thêm vài năm thôi. Sau khi nghe Lục Linh phân tích cặn kẽ, hắn mới phát hiện có quá nhiều vấn đề.
Nhưng then chốt ở chỗ, Hộc Tổ sẽ không vô duyên vô cớ hại hắn, nơi này người ngoài không vào được. Còn nữa, Hộc Tổ khẳng định từng đi qua Tam trọng thiên, bằng không khả năng hiểu rõ đối với Tam trọng thiên đến vậy, đáng lý Hộc Tổ nên không biết hắn đến từ Tam trọng thiên mới đúng?
Bởi thế càng nghĩ, Lục Ly và Lục Linh càng cảm thấy trước cứ vào xem rồi tính. Nếu không phải đường đi Tam trọng thiên, các nàng có thể trở lại. Chủ yếu nhất là Lục Ly có cảm giác, Hộc Tổ hẳn sẽ không hại hắn.
Chiến xa đứng trên một vực sâu, dựa theo địa đồ Hộc Tổ đưa cho, lối ra nằm ngay dưới đáy vực sâu này. Lục Ly cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp khống chế chiến xa chậm rãi bay xuống.
Ngao ngao!
Dưới đáy vực sâu có hung thú, hai tiếng gầm gừ vang lên, quanh quẩn trong vực sâu, đinh tai nhức óc. Lục Ly vọt xuống, phóng thích pháp tướng, đánh chết hai con hung thú kia.
Tìm đến thông đạo dưới đáy vực sâu, đó là một thông đạo lấp lánh lam quang, bên ngoài rõ ràng còn có Thần Văn. Lục Ly để Huyết Linh Nhi đi thăm dò một phen, phát hiện Thần Văn chỉ dùng để khu trục hung thú.
- Đi!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, mang theo Lục Linh và Tượng Linh Lung vọt vào trong thông đạo, ba người chỉ thấy lam quang lóe lên, tiếp đó bốn phía toàn là một màu đen kịt, vừa bay một lát, ba người liền cảm giác khí tức có gì đó không đúng.
Khắp nơi vẫn là một màu đen kịt, nhưng khí tức nơi này thê lương băng lãnh cổ lão dị thường, tựa hồ không gian ở đây đã tồn tại ức vạn năm, hằng cổ xa xưa. Không gian ở đây khiến người cảm thấy vô cùng nhỏ bé, bản thân như thể chỉ là giọt nước giữa biển cả mênh mông.
- Nơi xa có ánh sáng, chúng ta hẳn đã hiện ra trong hư không!
Lục Ly quát khẽ, ở chỗ này hắn không cảm giác được trọng lực, cả người cứ lơ lửng trôi nổi giữa không trung.
Hắn cảm giác được một cơn gió mát, là thần niệm Tượng Linh Lung. Lục Ly thoáng kinh ngạc, cũng phóng thích thần niệm theo, quả nhiên nơi đây thần niệm không bị hạn chế.
Thần niệm hắn thăm dò một phen, phát hiện phía sau là một cửa động đen nhánh, xem ra bọn hắn vừa đi ra từ đây. Mà từ cửa động này, bọn hắn có thể về lại Vô Tẫn Thần Khư.
- Ừm... đánh dấu một cái!
Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra một thanh vũ khí, trực tiếp bóp nát, ném vung ra khắp bốn phía. Nơi này không có trọng lực, bởi thế mảnh vỡ vũ khí hắn vung ra sẽ không rơi rụng mà cứ thế lơ lửng giữa trời.
- Đi!
Lục Ly hơi có chút hưng phấn, Lục Linh và Tượng Linh Lung cũng kích động không thôi. Nơi này giống hệt bản đồ Hộc Tổ đưa cho, đồng nghĩa rất có thể Hộc Tổ không lừa gạt Lục Ly, con đường này thật có khả năng về lại Tam trọng thiên.
Trước đó Huyết Sát Hoàng cũng đã nói, muốn trở về nhất định đi vào trong hư không, bởi vì Vô Tẫn Thần Khư và Tam trọng thiên là hai đại giới diện hoàn toàn khác biệt. Muốn từ giới diện này đi đến giới diện kia, trừ đi tứ trọng thiên trung chuyển ra thì chỉ còn cách đi vào trong hư không.