Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cửa đạo quán từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một tiểu đạo đồng môi hồng răng trắng, hắn nhìn Lục Ly nói:
- Chưởng giáo mời ngươi đi vào.
- Lục Kiếp?
Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện tiểu đạo đồng này là võ giả Lục Kiếp, tuổi tác lại chỉ như đứa trẻ, nội tâm không khỏi kinh hãi, khẽ khom lưng với tiểu đạo đồng, cứ thế theo đối phương đi vào.
Không gian trong đạo quán rất rộng, chia làm bốn điện đông tây nam bắc, Lục Ly cũng cảm ứng được có khí tức người, nhưng hắn không dám thăm dò, mà chỉ thành thật đi theo tiểu đạo đồng tiến tới.
Tiểu đạo đồng không dẫn Lục Ly đến chính điện, mà tiến vào một phòng nhỏ phía sau, bên trong có một lão đạo sĩ râu bạc trắng xóa rủ dài xuống đất, thân khoác đạo bào.
Đối phương khoanh chân ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Lục Ly, lưng khom còng xuống, khí tức nhìn có vẻ không mạnh, nhìn qua chỉ như một lão đầu gần đất xa trời.
Vừa tiến vào, Lục Ly lập tức quy củ khom mình hành lễ, nói:
- Lục Ly gặp qua đạo trưởng, mạo muội quấy nhiễu, còn mong thứ tội.
Tiểu đạo đồng lấy ra một chiếc bồ đoàn, ra hiệu cho Lục Ly ngồi xuống, sau đó thối lui ra khỏi gian phòng, đứng đợi ở bên ngoài.
Lông mày lão đạo sĩ khẽ nhúc nhích, tựa hồ vừa mới tỉnh lại, hắn không quay đầu, mà phát ra tiếng nói già nua, hỏi:
- Tiểu đạo hữu đến đây vì điều gì?
Lục Ly nghĩ nghĩ liền không giấu diếm, trực tiếp nói:
- Đạo trưởng, Tam trọng thiên chính đang đối mặt với một trường hạo kiếp. Ma Uyên xâm lấn, Bắc Nguyên đại lục luân hãm, ức vạn con dân biến thành ma nô. Hiện tại đại quân Ma Uyên đã sắp chiếm cứ Hàn Triều hải vực, lúc nào cũng có thể tiến đánh Phi Hỏa đại lục, nếu chiến khu Bắc bộ tiếp tục thất thủ, Tam trọng thiên liền sẽ xong đời. Tại hạ đã từng đi cầu kiến một vị trưởng giả, nàng lưu lại một phong thư, bảo ta tới Thánh Không Đảo, nếu đạo trưởng chịu ra tay tương trợ, thiên hạ tất định, hạo kiếp có thể độ, thương sinh có thể cứu. Còn mong đạo trưởng giơ tay cứu vớt thiên hạ vạn dân trong cơn thủy hỏa.
Lục Ly nói rất thống thiết, lão đạo lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí hô hấp vẫn cứ đều đều, không có vẻ gì là kích động, tựa hồ không nghe được lời Lục Ly.
Hắn trầm mặc suốt mười mấy giây, sau đó mới nói:
- Tiểu đạo hữu quá nhìn cao bần đạo, trường hạo kiếp này bần đạo không độ hóa được, có thể độ thiên hạ vạn dân, chỉ có tiểu đạo hữu ngươi!
- Ta?
Lục Ly nghẹn lời, với chút thực lực hiện tại của hắn, đến cả Ma Tôn đều không đánh lại, dù trong thời gian ngắn thực lực hắn đề thăng lên gấp mười thậm chí gấp trăm thì cùng lắm chỉ so được với Luân Hồi Đại Đế, vậy lại thế nào? Chẳng phải Luân Hồi Đại Đế cũng chiến tử, Chúc Thiên Đại Đế cũng bó tay luống cuống đấy thôi?
...
Ma Uyên cường đại là điều không cần phải hoài nghi, nếu Lục Ly là Thánh Hoàng, vậy có lẽ có thể một mình đi thử sức ngăn sóng dữ, nhưng với thực lực hiện tại, có đi cũng là đi chịu chết, hắn còn chưa ngu đến vậy. Vì con dân Tam trọng thiên mà vứt đi mạng nhỏ của mình, bây giờ hắn không chỉ có một mình, sau lưng còn có mấy đại gia tộc, nếu hắn chết hắn rồi, tin chắc Lục gia Doãn gia cũng đi đứt theo.
Lục Ly cười khổ một tiếng nói:
- Đạo trưởng, câu đùa này của ngài không buồn cười chút nào...
Lão đạo đứng lên, lão đạo sĩ thật đã rất già, trên mặt toàn là đồi mồi. Bình thường, cường giả dù sống hai ba mươi vạn năm, cũng rất ít xuất hiện đốm da đồi mồi thế này, đủ thấy năm tháng lão nhân sống trên đời vượt xa điều Lục Ly có thể tưởng tượng.
Mộ khí trên người lão giả cũng rất nặng, thoạt nhìn có thể về với đất bất cứ lúc nào.
Hắn khoác đạo bào rộng thùng thình, hai tay giấu trong tay áo, nét mặt hiền từ, nhìn rất vô hại, căn bản không thấy được đây là một cường giả tuyệt thế.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lục Ly, bình tĩnh nói:
- Bần đạo có thể xuất sơn, nhưng không khởi được tác dụng mang tính chất quyết định, ta chỉ có thể ngăn chặn bước chân đại quân Ma Uyên, nhưng muốn triệt để bình định Ma Uyên, vậy thì phải cần ngươi xuất lực.
- Hả?
Nghe được lão đạo sĩ nguyện ý xuất sơn, Lục Ly lập tức đại hỉ. Nhưng sau đó lại nghe muốn hắn xuất lực, trong lòng hắn không có không thoải mái, cũng không có kháng cự, chỉ có kinh nghi.
Hắn hỏi:
- Đạo trưởng, ta có thể làm cái gì? Còn nữa, tại sao ngài nhận định ta xuất lực liền có thể bình định Ma Uyên? Chiến lực tại hạ không quá cường đại, chỉ cần một tên Ma Tôn cường đại là có thể nhẹ nhàng đánh giết ta.
- Chuyện này phải kể từ hơn sáu vạn năm trước!
Lão đạo u ám thở dài nói:
- Hơn sáu vạn năm trước, bần đạo tao ngộ đại kiếp, khó mà khống chế tâm tính, điên ma nhập cuồng, đồ sát thành tính, đến sau được một cường giả bí ẩn cứu giúp. Hắn đưa ta đến nơi này, dặn ta đừng ra ngoài, cứ ở lại đây tĩnh tu. Hắn nói, đến một ngày lúc Nhân tộc gặp đại nạn, sẽ có một người mang Thất Kiếp Thiên Sát chi thể tìm đến đây, khi ấy bần đạo mới có thể nhập thế chuộc tội, hắn nói đến lúc đó ta sẽ còn một trường đại kiếp, mà người hóa kiếp chỉ có thể là ngươi.
- Hơn sáu vạn năm trước?
Lục Ly chớp chớp mắt, cảm giác như đang nghe chuyện hoang đường, thực sự giống như một trò đùa, nếu không phải lão giả này rất cường đại, còn nghiêm túc ngồi nói chuyện trước mặt, Lục Ly khẳng định sẽ cho rằng đối phương đang nói hươu nói vượn.
Sáu vạn năm trước liền có người tính ra Nhân tộc phải gánh chịu đại nạn? Tính ra hắn sẽ đến đây? Còn tính ra hắn có thể phá giải nguy cục cho Nhân tộc? Đây căn bản là chuyện không thể nào, trừ phi người kia Tiên Nhân, có thể nhìn thấu năm vạn năm quá khứ tương lai?
Lục Ly căn bản không tin, bởi thế hoặc là lão đạo này nói dối, hoặc là đoạn thời gian trước Đại Ma Vương cũng đã tới đây, cấu kết với lão đạo sĩ này lừa gạt hắn.
Vấn đề là...
Lừa gạt hắn thì có ích lợi gì? Để hắn đi vào chỗ chết ư? Nhưng nếu lão đạo sĩ này muốn giết hắn, đoán chừng tiện tay liền có thể bóp chết.