Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3909 - Chương 3896: Ta Nhất Định Phải Mang Hắn Đi Thì Sao?

Bất Diệt Long Đế Chương 3896: Ta nhất định phải mang hắn đi thì sao?

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn, cảm ứng được một thanh trong đó có bất thường, nhưng hắn lại không đi công kích thanh kiếm kia, mà ngưng tụ pháp tướng sau lưng, đồng thời Nguyên lực hóa thuẫn, một bên còn thổi lên Hào Giác.

Ầm ầm ầm ầm!

Vô số trường kiếm màu đen đánh trúng Lục Ly, phát sinh nổ tung kịch liệt, Lục Ly không thèm để ý đám trường kiếm còn lại, khóa chặt mỗi thanh trường kiếm mang khí tức đặc thù. Đợi khi thanh kiếm kia sắp bay tới, hắn tức tốc phóng thích bí thuật Hồn Ngọc Hoàng, công kích linh hồn cường đại khuếch tán ra.

- Hả?

Thanh kiếm kia ngưng tụ thành hư ảnh, trên mặt Ma Tôn lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó cười lạnh nói:

- Công kích linh hồn được đấy, nhưng còn chưa đủ, chết đi!

Bóng đen hóa thành thực thể, lợi trảo bất ngờ chộp tới Lục Ly, tốc độ quá nhanh, pháp tướng sau lưng Lục Ly không kịp ngăn đỡ. Một tiếng trầm muộn vang lên, nháy mắt, Nguyên lực chiến giáp mới hiện ra trên thân Lục Ly đã bị đánh nát.

Thời khắc then chốt, Lục Ly không đi liều mạng với Ma Tôn kia, mà lấy ra bức cổ họa, hắn muốn nhìn xem liệu cổ họa có thể đỡ được kích này của Ma Tôn hay không, nếu có thể đỡ được, vậy hắn liền có thể tấn công.

- Hả?

Ma Tôn thấy Lục Ly lấy ra bức họa, tựa hồ có chút nghi hoặc, song vẫn không dừng lại dù chỉ một giây, lợi trảo bất thần chộp tới. Theo hắn thấy, chỉ là một bức họa mà thôi, trực tiếp xé nát là được.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình sai, cánh tay nhẹ nhàng cắm vào trong cổ họa, lập tức cảm giác được một luồng hấp lực cường đại như thể muốn hút cả người hắn vào.

- Không hay!

Hắn tức thì giật người rút ngược ra sau, nhưng bên tay còn lại của Lục Ly đã chộp tới, trùng trùng vỗ lên ngực Ma Tôn. Ma Tôn chỉ cảm thấy trước ngực trầm muộn, rốt cục cũng hồi thần, hóa thành hư ảnh tức tốc bay đi.

- Lão ma chạy đâu, xem thiên uy Thánh Binh của ta!

Lục Ly hét lớn một tiếng, khống chế pháp tướng đánh tới Ma Tôn, còn bản thân thì lại khoái tốc đào tẩu về hướng ngược lại.

Vừa rồi sở dĩ có thể kích thương Ma Tôn, hoàn toàn là bởi Ma Tôn khinh địch, Lục Ly đương nhiên sẽ không không biết trời cao đất dày đến độ đuổi giết Ma Tôn. Cơ hội tốt như thế, hắn không trốn thì còn chờ đến lúc nào?

Lần này Lục Ly rất thuận lợi, sau khi bay vút được mấy vạn dặm liền lập tức vẽ trận giữa hư không rồi vọt vào bên trong. Đợi khi Ma Tôn kia đuổi tới, cánh cửa màu vàng đã biến mất, Lục Ly thành công trốn đi.

Trốn được rồi, Lục Ly không ngừng lại dù chỉ một giây. Liên tục Phi Độ Hư Không mấy chục lần, thẳng đến khi thân thể suy nhược không chống nổi mới tìm một nơi ẩn nấp, sau đó thả Lục Linh đi ra hộ pháp, còn hắn thì ngủ thiếp đi.

Ngủ li bì suốt hơn một ngày, Lục Ly tỉnh lại, mang theo Lục Linh tiếp tục Phi Độ Hư Không. Lần này hắn một hơi về đến khu vực Nhân tộc chiếm lĩnh, xác định xung quanh đều là Nhân tộc mới như trút được gánh nặng.

Mang theo Lục Linh và Bành Hồ lão ma tìm đến một tòa thành trì, gặp trinh sát Kỳ gia hỏi dò tình hình, hỏi xong, cả hắn và Lục Linh đều biến sắc.

Bởi vì Nghịch Long Cốc đã bị công hãm, cường giả Nghịch Long Tộc chết hơn phân nửa, Nghịch Long Tường cũng trọng thương hôn mê, được một tên trưởng lão cứu ra, giờ đang chưa biết sinh tử.

Lần này cường giả Nhân tộc tử thương thảm trọng, Nhai Đế và Dư Đế dẫn theo đại quân triệt thoái ra sau trăm vạn dặm, mới vừa tiến vào trong một tòa đại thành, chuẩn bị tiến hành hưu chỉnh.

- Không hay, Nghịch Long Tường khả năng sẽ xảy ra chuyện!

Trong mắt Lục Ly hiện đầy vẻ lo lắng, hắn càng lúc càng hoài nghi Nhai Đế và Dư Đế là nội ứng của Ma Uyên. Cảm giác cứ như bọn hắn cố tình tụ tập cường giả Nhân tộc lại để cho phía Ma Uyên từng mẻ từng mẻ hốt gọn.

Nghịch Long Tường trọng thương ngất đi, được đưa đến thành trì kia, vạn nhất nếu Nhai Đế và Dư Đế là nội ứng, rất có thể sẽ ngấm ngầm ra tay. Rốt cuộc bên ngoài đang không biết Nghịch Long Tường sống chết thế nào, Nhai Đế có thể thanh minh rằng Nghịch Long Tường trọng thương quá nặng mà chết.

- Lục Ly, ta phải đi Phi Vân Thành!

Lục Linh trầm ngâm một lát sau đó kiên định nhìn sang Lục Ly nói:

- Ngươi ở ngoài thành tiếp ứng ta, sau khi mang Tộc Vương đi ra, ngươi lập tức mang bọn ta rời đi.

Rất rõ ràng, Lục Linh cũng hoài nghi bọn Nhai Đế, phải biết, trí tuệ Lục Linh vô cùng biến thái, Lục Ly đều có thể hoài nghi, nàng chắc cũng đã sớm có nghi ngờ.

- Đi thôi!

Lục Ly phất phất tay nói:

- Ta cùng đi với ngươi, đưa Tộc Vương đi ra, dù sao ta cũng là Dũng Nghị tướng quân, trong thành còn có cấp Đế, sẽ không ai dám đụng đến ta.

Lục Linh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, bằng vào địa vị và chiến lực của nàng, nhiều khả năng không mang đi Nghịch Long Tường được, đến lúc đó mọi cố gắng đều thành uổng công.

Khiến Lục Ly kinh nghi chính là, vì sao đến cái lúc này rồi Thiên Tội chân nhân vẫn chưa ra tay? Chẳng lẽ bọn hắn chưa truyền tống đến, mà là một đường bay đi, còn không đến được Phi Hỏa đại lục?

Ba người truyền tống đi qua, nơi này cách Phi Vân Thành không xa, chỉ là rất nhiều truyền tống trận đã bị hủy, một số thì bị phong ấn căn bản không cách nào truyền tống. Đến sau Lục Ly dứt khoát trực tiếp Phi Độ Hư Không, liên tục bốn năm lần liền đến được phụ cận Phi Vân Thành.

Lục Ly lấy ra một chiếc chiến thuyền, mang theo hai người nghênh ngang bay tới Phi Vân Thành, hắn tháo xuống mặt nạ, còn đổi lại một bộ đồ áo mới, cường giả thì phải có khí độ của cường giả, chỉ như thế mới khiến người nể mặt.

Còn chưa áp sát thành trì liền đã có thể thấy được ngoài thành đồn trú lượng lớn quân đội, chi chi chít chít không thấy đâu là điểm cuối. Đa phần quân sĩ đều hai mắt vô thần, hữu khí vô lực tụ lại thành từng nhóm nhỏ, ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, sĩ khí có vẻ rất thấp.

Chiến thuyền Lục Ly bay tới, rốt cục dẫn lên người bên dưới chú ý, vô số thần niệm quét đến, sau khi thấy là Lục Ly và Lục Linh, trên mặt rất nhiều người bất giác lộ vẻ phấn chấn.

Bình Luận (0)
Comment