Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thằng nhãi Thánh Uyên, có dám xuống chiến một trận cùng gia gia ngươi không, nếu không dám thì cút xuống núi đi, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ.
“...”
Lục Ly liên tục mắng nửa nén hương, nhưng Càn Lưu hoàn toàn không để ý Lục Ly, một mực xếp bằng ở phía trên, giống như đã đóng cửa lục thức.
Lục Ly hoàn toàn phục rồi, tên thiên tài Ma Uyên này căn bản không phải con dân Ma Uyên, nửa điểm huyết tính cũng không có, lý trí đến đáng sợ. Đừng nói cường giả Ma Uyên, coi như công tử nhân tộc, bị hắn mắng như này, sợ là đã sớm liều lĩnh xuất thủ.
Lục Ly không tiếp tục mắng nữa, mắng chửi người không phải là vì vui sướng, mà là vì khích tướng, mặc dù cũng có cảm giác sung sướng. Nhưng hắn là cường giả Đế Cấp, nếu cứ một mực mắng nữa cũng rất dọa người, Càn Lưu không mắc câu thì hắn chỉ có thể mở ra lối đi riêng.
- Phế vật, gia gia không chơi với ngươi nữa, cái Thiên Trì này lão tử không đi!
Đột nhiên Lục Ly rống lên một câu, quay người mang theo tên Ma Chủ kia đi xuống dưới, rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù nồng đậm. Lúc này Càn Lưu mới mở mắt ra, mỉm cười đắc ý, rồi lại nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi.
Hai canh giờ sau, Lục Ly lại đi lên một lần nữa, khi hắn nhìn thấy Càn Lưu như một cây tùng đón gió, chiếm cứ ở phía trên cửa ải, thì hắn có loại xúc động muốn thổ huyết.
Quả nhiên tên Ma Tôn này thật sự không định đi lên rồi, ở đây tranh đấu với hắn thực sự là hại người không lợi mình mà.
Lần này Lục Ly hoàn toàn không có cách nào rồi, hắn cũng không đi nữa, mà ngồi ngay ở phía dưới. Dù sao không đi được Thiên Trì thì không đi, hắn chuẩn bị trấn thủ ở đây một đợt, để người phía dưới cũng không đi lên được.
Hắn đoán đến độ cao như vậy, sẽ không có nhiều người đi lên được lắm, có lẽ chỉ là một, hoặc tối đa là hai người. Dù sao hắn cũng mặc kệ, hắn không thể đi lên, vậy cũng không cho các Ma Tôn khác đi lên.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, sau khi đợi hơn nửa ngày quả nhiên phía dưới có Ma Tôn đi lên. Tên Ma Tôn phía dưới không phải là hư thể, dưới trọng lực trấn áp, nếu bọn hắn biến thành hư ảnh tiến lên sẽ càng khó khăn hơn, cho nên chỉ có thể từng bước một đi tới.
Tên Ma Tôn kia cảm ứng được trên người Lục Ly có khí tức nhân tộc, nên lập tức ngừng lại, sau đó thả ra ma khí để dò xét. Hắn dò xét thấy Lục Ly ngăn chặn ở cửa cái thông đạo duy nhất này lập tức giận không thể ta.
Hắn không có dừng lại, mà nhanh chóng chạy lên phía trên, Lục Ly đứng từ xa khóa chặt hắn và thả ra linh hồn chi kiếm. Thế nhưng tên Ma Tôn này dời linh hồn đi, công kích linh hồn của Lục Ly không có hiệu quả. Lục Ly thả ra pháp tướng, lần này có tác dụng, tên Ma Tôn kia không chống đỡ được, chỉ có thể lui lại, nếu không sẽ bị thương.
- Ghê tởm, nhân tộc rác rưởi, ngươi lại dám cản ta? Ngươi có biết bản tọa là ai không?
Tên Ma Tôn phía dưới giận dữ hét lên, Lục Ly cười nói:
- Ngươi là ai? Cho biết tên họ có lẽ ta sẽ sợ ngươi.
- Bản tọa là Càn Dư!
Tên Ma Tôn kia tức giận nói.
Lục Ly một mực chờ đợi tên Ma Tôn này nói câu tiếp theo, ai ngờ tên Ma Tôn kia lại không nói, Lục Ly có chút buồn bực nháy nháy mắt hỏi:
- Ngươi rất nổi danh sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua nhỉ.
Tên Ma Tôn kia nghe xong lập tức muốn nổ tung, hắn là hậu đại trực hệ của Vân Thánh Tổ, mặc dù thiên tư có chút chênh lệch với Càn Cương Càn Lưu Càn Tinh, nhưng danh tiếng của hắn ở Ma Uyên lại vô cùng lớn. Bởi vì phụ thân hắn là tam trưởng lão Ma Uyên, uy danh hiển hách, không ai trong Ma Uyên không biết danh tiếng của hắn.
Cho nên vừa rồi hắn chỉ nói tên, hắn nghĩ nếu Lục Ly đã đầu hàng, vậy khẳng định sẽ tìm hiểu tình huống Ma Uyên một chút, làm sao có thể không biết uy danh của hắn, hắn năm đó hắn là một thiếu gia ăn chơi, ác danh cuồn cuộn bên trong Ma Uyên.
Đương nhiên, dùng cách nói của hắn thì là danh chấn Thánh Uyên.
Càn Dư giận dữ, mặc kệ tất cả, tiếp tục nổi giận vọt tới. Hắn chưa tới gần Lục Ly, đã đánh ra công kích. Hắn ngưng tụ ra vô số đạo hắc khí, hóa thành vô số phi long gào thét bay về phía Lục Ly.
Lục Ly chiếm cứ địa lợi, hắn thả ra pháp tướng, đồng thời đánh ra công kích Nguyên Lực, pháp tướng đánh trúng vào Càn Dư, công kích của Càn Dư cũng đánh trúng vào Lục Ly.
- Oanh!
Nguyên Lực Chiến Giáp của Lục Ly bị đánh nát, nhưng thân thể hắn chỉ lui về phía sau hai bước, còn thân thể của Càn Dư thì bỗng chốc bị nổ bay, hơn nữa máu me đầm đìa, trái lại Lục Ly chỉ bị rơi vài miếng lân phiến.
- Nhân tộc rác rưởi, ta không giết chết ngươi ta không gọi là Càn Dư!
Càn Dư giận không thể tả, trong tay hắn xuất hiện một tòa tiểu ấn, cái tiểu ấn này vừa ra Lục Ly liền hơi biến sắc. Tiểu ấn này cho hắn cảm giác giống như là Đế Binh, bên Ma Uyên rất ít trông thấy pháp khí hữu dụng, xem ra tên Càn Dư này là con cháu một cái siêu cấp đại gia tộc.
Bên trên tiểu ấn nồng đậm hắc khí, khí tức vô cùng mênh mông, giống như là một tòa Thánh Long Sơn thu nhỏ.
Đột nhiên Trật Tự Thần Liên xuất hiện trong tay Lục Ly, sau đó nhanh chóng quét về phía tiểu ấn. Hai kiện thần binh chạm vào nhau, cảm giác như hai tòa núi lớn va chạm, một tiếng nổ trầm muộn vang lên, không gian bốn phía chấn động kịch liệt, sóng khí liên tục quét ra, Lục Ly lại bị đẩy lui mấy bước, còn Càn Dư vừa mới xông lên thì bị ngã lộn xuống.
Nơi này quá dốc, quan trọng nhất là trọng lực lại quá lớn, chỉ một chút lực cũng có thể khiến người lăn xuống dưới. Càn Dư nổi giận gầm lên vài tiếng, không ngờ pháp bảo hắn lấy ra lại vô dụng, trong tay tên rác rưởi nhân tộc này cũng có dị bảo.
Càn Lưu ở phía trên đã sớm bị kinh động đến, hắn cũng nghe thấy tiếng Càn Dư rống giận dữ, nhưng hắn không có bất kỳ cử động gì. Hắn rất phản cảm với Càn Dư, tên này nổi danh là ác thiếu, hắn khinh thường làm bạn.