Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chậm đã!
Khắc này, Vũ Dương cuối cùng nhịn hết nổi, hắn sợ Mạc Thiên Thiên làm loạn, động thủ với chấp pháp đội, nếu thật động thủ, cục diện liền triệt để thất khống.
Hắn truyền âm nói với Thánh Hoàng kia:
- Vị đại nhân này, chúng ta là người Tử Thần, ta họ Vũ, việc này... liệu có thể mượn một bước nói chuyện được không?
Trong chín đại cự đầu Tử Thần có một người họ Vũ, Vũ Dương nói thế bằng với lộ ra thân phận. Thánh Hoàng kia hơi ngớ, khẽ khoát tay, để đám võ giả đang định tiến lại khống chế Mạc Thiên Thiên chờ một lát, sau đó chỉ tay về phía Vũ Dương nói:
- Các ngươi theo ta tiến vào nói chuyện.
Vũ Dương và Lục Ly đi đến hành lang bên cạnh, cùng theo Thánh Hoàng kia tiến vào trong thiền điện gần đó, Vũ Dương lấy ra lệnh bài đưa qua nói:
- Gia chủ là Vũ Phi Đình!
- Thì ra là hậu đại của Vũ lão...
Trên mặt Thánh Hoàng lộ ra ý cười, nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi:
- Nha đầu ngoài kia họ Loan hay họ Mạc?
Vũ Dương cười nói:
- Là nha đầu Mạc gia, tuổi trẻ không hiểu chuyện, mong đại nhân đừng trách.
- Ừm!
Sắc mặt Thánh Hoàng kia thoáng hòa hoãn phần nào, giới chỉ trên tay Vũ Dương sáng lên, đưa qua một chiếc không gian giới chỉ, nói:
- Đây là để đại nhân uống trà, việc này chỉ là nói cho cùng chỉ là đám thanh niên hồ nháo với nhau, ta thấy... chắc dừng lại ở đây được rồi.
Thần niệm Thánh Hoàng kia quét vào không gian giới chỉ một cái, phát hiện bên trong có tận mười ức thiên thạch, Vũ Dương ra tay đúng là hào phóng. Nhưng hắn không tiếp lấy không gian giới chỉ mà có chút khó xử nói:
- Công tử bên này là tằng tôn của Vệ lão, Vệ lão chỉ có mỗi đứa chắt trai là hắn, bởi thế việc này... tương đối khó làm.
Vũ Dương nhíu mày hỏi:
- Vệ lão là?
Thánh Hoàng giải thích nói:
- Tồn tại gần với Thượng Tiên ở Hoa Cầm Giới!
- Hiểu rồi!
Vũ Dương lần nữa lấy ra một chiếc không gian giới chỉ, đưa qua nói:
- Còn mong đại nhân tùy nghi xử lý, đây vốn là chuyện nhỏ, nếu náo lớn, đối với song phương đều không tốt, đúng không nào?
Lần này Vũ Dương đưa đi qua hai mươi ức thiên thạch, tổng cộng là ba mươi ức, giờ Thánh Hoàng kia mới mãn ý thu lại, gật đầu nói:
- Việc này để ta đi khơi thông xem sao, dặn nha đầu kia trước hơi an chớ nóng, nếu còn náo nữa, ta sợ cục diện thất khống.
Vũ Dương khẽ gật đầu, Thánh Hoàng đi ra ngoài, để hộ vệ dẫn đi Mạc Thiên Thiên và Viên Phong. Vũ Dương truyền âm cho Mạc Thiên Thiên, dặn nàng đừng ồn ào, cứ thành thành thật thật đợi ở đấy, việc này náo lớn sẽ rất phiền phức, rốt cuộc Mạc Thiên Thiên cũng chưa bị tổn thương gì.
Mạc Thiên Thiên tức tối đi theo hộ vệ, Viên Phong không dám nói gì. Chuyện này đích thật là công tử miệng lưỡi ba hoa đùa giỡn Mạc Thiên Thiên mấy câu, Mạc Thiên Thiên mặc dù cải trang, nhưng vẫn tuyệt sắc, thực lực cũng áp chế ở cấp Đế, lang thang trên đường khó miễn chiêu ong dẫn bướm.
Tên Quỳnh công tử kia không mạnh, chỉ là Thánh Hoàng sơ kỳ, Viên Phong thân là hộ hoa sứ giả, cơ hội như thế đặt ở trước mặt há có thể lỡ qua, lập tức phát sinh tranh chấp với công tử kia, đồng thời dùng sức đẩy đối phương một cái, hắn tưởng ở trong thành Quỳnh công tử sẽ không dám đánh nhau, lại không ngờ thủ hạ Quỳnh công tử trực tiếp động thủ, thiếu chút giết luôn hắn.
Nói cho cùng, trong chuyện này song phương đều có lỗi, nhưng thế giới này không phân đúng sai, nắm đấm lớn mới là đạo lý. Nơi đây còn là địa bàn Quỳnh công tử, nếu mấy đứa ngoại lai mà Quỳnh công tử đều ép không được, ngày sau còn làm sao lăn lộn ở Hoa Cầm Giới.
Hoa Cầm Giới có tổng cộng bốn vị cường giả tiệm cận đại viên mãn, tằng tổ phụ Quỳnh công tử chính là một trong số đó, còn là nhân vật xếp hàng số hai ở Hoa Cầm Giới.
Nếu chỉ là công tử bình thường, nguyên lão chấp pháp đội biết được thân phận Mạc Thiên Thiên, chắc chắn sẽ lập tức thả người. Bởi thế suy cho cùng vẫn là thế lực sau lưng Quỳnh công tử không sợ Mạc gia, Tử Thần cũng không khả năng bởi vì chút chuyện nhỏ mà toàn diện khai chiến với Hoa Cầm Giới được.
Lấy chiến lực Hoa Cầm Thượng Tiên, kết hợp với chiến lực cường giả Hoa Cầm Giới, mặc dù so ra vẫn kém Tử Thần một chút, nhưng Tử Thần muốn hủy diệt Hoa Cầm Giới tất cũng phải tổn thất thảm trọng, khi ấy cục diện sẽ là lưỡng bại câu thương.
Bọn Vũ Dương lui ra ngoài chờ tin, Mạc Thiên Thiên lộ ra thân phận, phía chấp pháp đội hẳn không dám làm loạn, thế nên Vũ Dương chỉ cần chờ đợi kết quả đi câu thông của nguyên lão chấp pháp đội là được.
Theo như Vũ Dương phỏng đoán, chỉ cần cao tầng Hoa Cầm Giới không ngốc, nhất định sẽ thả hai người Mạc Thiên Thiên ra, đây lại không phải đại sự gì, thanh niên nảy sinh tranh chấp là điều hết sức bình thường. Nếu làm lớn chuyện, kinh động đến cao tầng Mạc gia, khi ấy Hoa Cầm Giới chưa chắc đã có kết cục tốt.
Vũ Dương và Lục Ly tìm một khách sạn gần đó nghỉ lại, chờ đợi tin tức từ bên kia. Ở trong khách sạn, Lục Ly lại bắt tay bố trí một phen, để Huyết Linh Nhi bố trí một đạo Thần Văn, chính hắn cũng bố trí sẵn truyền tống trận một chiều.
- Lục Ly, ngươi bố trí mấy thứ này làm gì?
Vũ Dương có chút buồn chán nhìn Lục Ly bố trí, hỏi:
- Ngươi sợ Hoa Cầm Giới không thả Mạc Thiên Thiên? Thậm chí còn đối phó chúng ta?
- Không phải.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta sợ Mạc Thiên Thiên làm loạn, nàng trước nay luôn là tiểu công chúa được người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đoán chừng chưa từng chịu qua khuất nhục như thế. Bản thân chiến lực nàng lại mạnh, một khi làm loạn, chúng ta đành phải lập tức rời khỏi nơi này, sau đó nghĩ cách đào tẩu.
- Chắc không đến nỗi đâu...
Vũ Dương chớp chớp mắt nói:
- IQ hay EQ Mạc Thiên Thiên đều rất cao, nàng lại không phải loại ngớ ngẩn không có đầu óc, sao có thể làm loạn được?
- Cẩn thận một chút vẫn hơn!
Lục Ly nói, sau đó tiếp tục cặm cụi bố trí, Huyết Linh Nhi cũng bố trí mấy đạo Thần Văn trong thành bảo, Vũ Dương và Lục Ly cứ thế ngồi ở đây chờ đợi.
Oanh!
Một canh giờ sau, phía phủ thành chủ vang lên tiếng nổ kinh thiên, thần niệm Lục Ly và Vũ Dương tức tốc quét qua, thấy được Mạc Thiên Thiên và Viên Phong xung thiên mà lên.