Tiểu Bạch nhìn thấy đám Bối Áo, hai mắt đỏ rực, nhất thời trên người hắn cuồn cuộn sát ý, hắn lạnh giọng quát:
- Bối Áo, con rùa đen rụt cổ nhà ngươi cuối cùng cũng thò đầu rồi? Lần này không cắt đầu ngươi thì Lục Tiểu Bạch ta sẽ mang họ nhà ngươi!
- Ha ha ha!
Bối Áo đứng sừng sững trên đỉnh cung điện, phía sau là mười cường giả khiến hắn bỗng trở nên uy vọng khác thường. Hắn cười một tràng dài, nói:
- Lục Tiểu Bạch, ngươi bị ngốc hay sao? Ta xuất hiện trước mặt ngươi thì đương nhiên nắm chắc phần thắng, ngươi còn dám nói khoác không biết ngượng, không sợ bị xấu mặt hay sao?
- Phi!
Tiểu Bạch nổi giận, chế nhạo nói:
- Ngươi là kẻ đê tiện vô sỉ, ở Cung Hoàng Sơn giở âm mưu quỷ kế đã đành. Lục Tiểu Bạch ta chỉ dẫn theo mười cường giả đã dám đến Bắc Cảnh các ngươi, còn ngươi thì cả đường giở âm mưu quỷ kế. Những chuyện này bỏ đi, ta đến Cô Nguyệt Thành ngươi cũng không dám đánh chính diện với ta một trận, ngươi chỉ dám giở trò, ngươi có phải là tôn tử của Bối gia hay không? Ngươi tính là anh hùng hảo hán thá gì?
- Ngươi sai rồi!
Bối Áo lắc đầu nói:
- Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, thủ đoạn thì đã sao, nếu thắng được thì chính là bản lĩnh. Nếu Lục Tiểu Bạch ngươi có thể đánh chết được cường giả Đại Viên Mãn thì cả Tiên Vực này đều không nói ngươi dùng quỷ kế hay dùng thủ đoạn mờ ám, chỉ nói rằng ngươi lợi hại. Ta cũng không phải không ở Cô Nguyệt Thành đợi ngươi, là tự ngươi không cẩn thận bị hút vào trong Cô Hoàng Giới, giờ còn trách ai?
- Ít nói nhảm!
Trong tay Lục Tiểu Bạch xuất hiện Đông Vương Đao, gầm lên:
- Hôm nay thì sao? Vương đối vương? Tướng đối tướng? Ngươi có can đảm đấu với ta một trận hay không?
- Can đảm đương nhiên có!
Bối Áo lắc đầu cười khẽ, nói:
- Chỉ là ta sẽ không đơn đấu với ngươi, ngươi có ba món chí tôn thần binh, ta một cái cũng không có. Điều này vốn dĩ không công bằng, đúng không? Ngươi còn là siêu cấp tiên thú, nắm giữ thần kỹ Thôn Thiên. Nếu ta đơn đấu với ngươi thì ta không phải anh hùng hảo hán, mà chính là một kẻ ngu xuẩn.
- Vậy thì chẳng còn gì để nói!
Lục Tiểu Bạch bay lên trời, nhìn lướt về phía sau phát hiện Lục Ly đã biến mất, hắn cũng không kiêng dè nữa, thét lên:
- Giết!
- Giết!
Đám Vũ đại nhân vừa nãy cũng thăm dò một lượt nhưng không phát hiện vấn đề, vậy thì cục diện này quả thực không có gì đáng nói. Bọn hắn không động thủ, đám Bối Áo cũng sẽ động thủ. Nếu hết thảy đều bị đám Bối Áo khống chế thì liều chết một phen.
Có thể trận này Bối Áo sẽ không giết Tiểu Bạch, nhưng đám Vũ đại nhân buộc phải giết, bằng không sao có thể thắng được trận này? Chỉ khi đánh chết mười người Vũ đại nhân, đánh trọng thương Tiểu Bạch thì trận này mới coi là hoàn mỹ.
- Đến đây!
Bối Áo cười nhạt, chân sau dẫm xuống, cơ thể tung bay về phía sau, mười cường giả đứng sau hắn cũng bay lên trời, đánh về phía đám Vũ đại nhân cùng Tiểu Bạch.
Đám Vũ đại nhân vẫn luôn thăm dò tình hình xung quanh, chỉ là phụ cận lại không có thần văn. Chuyện này khiến bọn hắn buồn bực trong lòng. Bối Áo đã lựa chọn khai chiến ở đây thì không thể không có bố trí được.
Vụt!
Vào đúng lúc này, bên trong cung điện bỗng tỏa ra một luồng hơi thở thần bí, sau một hồi đã bao phủ chu vi mấy vạn dặm, đám Vũ đại nhân cùng Tiểu Bạch đều bị bao phủ.
- Đây là... Trấn thú tiên trận!
Vũ đại nhân cùng Lão Nghiêm liếc mắt nhìn nhau, mười cường giả sắc mặt đều đại biến, bọn hắn rốt cuộc đã biết quân bài tẩy của Bối Áo là gì. Nơi này có một trấn thú tiên trận, có thể áp chế thú uy của tiên thú.
Đông Cảnh Chi Vương là tiên thú, cường giả dưới tay hắn nhiều nhất cũng là tiên thú. Vũ đại nhân là tiên thú, Lão Nghiêm là tiên thú, Lão Thái cũng là tiên thú, Du Phong cũng là tiên thú.
Lần này Đông Cảnh Chi Vương phái tới mười cường giả, bảy trong số đó là tiên thú, Tiểu Bạch cũng là tiên thú. Nhưng nơi này không những có một trấn thú tiên trận mà rõ ràng bên trong còn dung hợp đạo ấn của cường giả Đại Viên Mãn...
Trấn thú tiên trận được một cường giả chí tôn chế tạo ra từ ba trăm vạn năm trước, khi ấy Tiên Vực có tương đối nhiều tiên thú, rất nhiều tiên thú không có thần trí nên làm hại tứ phương, rất nhiều cường giả trên khắp Tiên Vực bị tiên thú giết chết.
Sau khi cường giả này sáng tạo ra trấn thú tiên trận, có một thời gian toàn bộ tiên thú của Tiên Vực bị càn quét hơn nửa, tiên thú không có linh trí mạnh mẽ bị đánh giết tám phần. Rất nhiều tiên thú có sức chiến đấu sánh với Đại Viên Mãn đều bị đánh chết tàn nhẫn, nguyên nhân cũng là vì trấn thú tiên trận này.
Pháp trận này không có tác dụng nào khác, duy chỉ có tác dụng áp chế sức chiến đấu của tiên thú, hơn nữa còn có thể áp chế được ba bốn phần. Nói cách khác sức chiến đấu của đám Vũ đại nhân đều bị áp chế, chỉ còn khoảng sáu bảy phần của thời kỳ đỉnh phong.
Bối Áo dẫn theo cường giả có sức chiến đấu ngang hàng bên này. Trong hoàn cảnh sức chiến đấu của tám cường giả bên này bị áp chế, thắng thua không cần đoán nhiều, phía bên Bối Áo tuyệt đối nắm chắc phần thắng.
Tiểu Bạch đương nhiên có nghe qua về trận pháp này, hắn nhất thời giận dữ thét lớn:
- Bối Áo, ngươi vô liêm sỉ, còn bố trí loại tiên trận này? Ngươi không phải nam nhân sao?
- Ngươi sai rồi!
Bối Áo đứng trên đỉnh cung điện, lắc đầu nói:
- Loại tiên trận này không phải do ta bố trí, nó đã sớm tồn tại ở đây, là do Cô Hoàng bố trí, không liên quan gì đến ta. Còn vô liêm sỉ? Ta vẫn chỉ nói câu kia, ngươi có ba món chí tôn thần binh, ta một món cũng không có, trận này vốn dĩ không công bằng. Ngươi có thể lợi dụng chí tôn thần bình, sao ta không thể lợi dụng trận pháp? Mỗi người một thủ đoạn, chẳng có gì đáng nói.
- Giết Bối Áo trước tiên!
Tiểu Bạch gào lên, dẫn dầu phóng lên phía trước, cơ thể hắn đột nhiên biến về bản thể, sau lưng xuất hiện hư ảnh, nhắm lấy một chí cường giả phía trước.
- Thần kỹ Thôn Thiên?